Chẳng trách Lý Dao Dao nói rằng sẽ không tới Mộc Tiên phủ.” Tô Lạc cười nhàn nhạt: “Nếu như nàng ta biết lần này tới Mộc Tiên phủ là để tìm Xích Huyết Huyền Sâm cho ta, nàng ta chắc chắn sẽ rời đi không thèm quay đầu lại.”
“Nàng ta có rời đi cũng không liên quan.” Nam Cung Lưu Vân như cười như không nói.
“Tại sao?” Tô Lạc và hai người còn lại đều tò mò hỏi.
Nam Cung Lưu Vân cười thần bí, nhưng không nói trắng ra.
“Đúng rồi, tại sao hai người lại cùng đánh nhau với Tuyết Lạc Toan Nghê vậy?”
Nhắc tới việc này, Tử Nghiên vô cùng buồn bực, xoắn xuýt nói: “Cũng không biết tên khốn khiếp nào đã đả thương con Tuyết Lạc Toan Nghê đó. Kết quả là, chúng ta đang đi trên đường, đột nhiên lại bị nó tấn công. Hừ! Nếu để ta biết được là tên khốn khiếp nào đã làm liên lụy đến bọn ta, xem ta sẽ lột da hắn như thế nào!”
Tử Nghiên càng nói càng tức, hai mắt trợn trừng. Lần này bọn họ căn bản đã gặp phải tai bay vạ gió.
Tô Lạc nhìn nàng, rồi lại cười nhìn Nam Cung Lưu Vân đang cau mày, bật cười khúc khích.
Bắc Thần Ảnh tức giận đả kích Tử Nghiên: “Đối phương có thể làm Tuyết Lạc Toan Nghê bị thương, đủ thấy thực lực rất mạnh mẽ. Ngươi có thể đánh lại ư?”
Một câu nói này, lập tức khiến cho Tử Nghiên thấy nghẹt thở dữ dội.
Tử Nghiên tràn đầy khí thế trừng mắt lại: “Ta đánh không lại, nhưng nhà ta có Tam sư huynh! Tam sư huynh, huynh sẽ giúp ta báo thù, đúng chứ?”
Nửa câu sau, khuôn mặt của Tư Nghiên tràn đầy vẻ nịnh nọt hướng về phía Nam Cung Lưu Vân.
Tô Lạc vốn không muốn đả kích Tử Nghiên, cuối cùng vẫn không thể nhìn được tiếp, nàng mỉm cười nói ra chân tướng: “Ngươi cảm thấy Tam sư huynh của ngươi sẽ tự lột da mình sao?”
“Việc này sao có thể...” Nói được một nửa, vẻ mặt của Tử Nghiên lập tức cứng đờ, cổ họng giống như bị người ta bóp chặt, nửa câu sau không thể nào nói ra được.
“Tam, Tam, Tam sư huynh... con Toan Nghê Tuyết Lạc đó là do huynh, huynh, huynh...”
Nhìn xem, Tử Nghiên cô nương của chúng ta bị dọa thành bộ dạng như thế nào rồi?
Mặt của Nam Cung Lưu Vân vâu lạnh lùng, mắt phượng lạnh lẽo hơi híp lại, yêu tà quỷ dị nhìn Tử Nghiên, như cười như không nhếch mày.
“Hả...Ha ha ha! Việc này cũng trùng hợp quá đi! Nếu không phải muội và Tiểu Ảnh Tử đi ngang qua ngăn cản con Tuyết Ngạc Toan Nghê này, đợi đến khi nó chạy về cáo trạng với đàn của nó, đến lúc đó sẽ khó đối phó rồi.”
Phản ứng của Tử Nghiên không thể nói là không nhanh.
Nàng cười gượng hai tiếng, phản ứng lại ngay, tự nhận mình là người có công.
Có điều nàng nói cũng không sai. Nếu như để con Tuyết Lạc Toan Nghê này quay lại đàn, việc này sẽ lớn chuyện rồi.
Ánh mắt của Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt nhìn nàng, trong mắt lộ ra vẻ thâm độc, sâu kín nói: “Kế hoạch hay đã bị mấy người làm hỏng rồi!”
“Hả?” Tử Nghiên không giải thích được.
Nàng nhìn về phía đồng bọn của mình: “Tiểu Ảnh Tử, Tam sư huynh có ý gì vậy?”
Sao nàng lại nghe không hiểu chứ?
Bắc Thần Ảnh nhìn Nam Cung Lưu Vân như có điều suy nghĩ, nói một câu: “Thả hổ về rừng, chẳng lẽ là...bọ ngựa bắt ve.”
“Cũng không ngốc lắm!” Thanh âm của Nam Cung Lưu Vân như hàn băng trong hồ băng vậy, băng lãnh thấu xương. Hắn hừ mạnh một tiếng: “Nếu như để cho người ta bỏ chạy, hai người các ngươi tự vẫn nhận lỗi đi.”
Tử Nghiên càng nghe không hiểu hơn, mặt mũi mơ màng, nàng lặng lẽ kéo ống tay áo của Bắc Thần Ảnh: “Mỗi chữ Tam sư huynh nói ta đều biết, nhưng khi xếp lại với nhau lại hoàn toàn không hiểu được nghĩa.”
Bắc Thần Ảnh cười khổ lắc đầu: “Đừng nói nữa, chúng ta quả thật suýt chút nữa đã gây ra chuyện lớn rồi.”
Tử Nghiên mới vừa rồi còn tự cho mình là người có công, lúc này chỉ có thể nhìn Tô Lạc nhờ giúp đỡ. Khuôn mặt hai người kia đều bí hiểm khó lường, làm cho nàng giống như một kẻ ngốc vậy.
Tô Lạc ngay từ đầu cũng không hiểu, nhưng khi nghe Bắc Thần Ảnh nói, nàng lập tức tỉnh ngộ.