Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1050: Cửu trùng điện (2)



Thật ra thì sau khi tiến vào, Tô Lạc đã biết cửa vào ở đâu.

Bởi vì có Tiểu Thần Long, không có lối vào nào là không tìm được.

Thế nhưng, nếu như Tô Lạc dễ dàng tìm được cửa động như vậy, không những không khiến cho mấy người kia thấy biết ơn, ngược lại còn khiến họ nghi ngờ. 

Cho nên, Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân cứ ngồi nghỉ ngơi, để cho những người coi tiền như rác kia tự đi tìm.

Dù sao thì từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi này đều đã bị phong ấn, ai cũng không lấy đi được.

Còn về Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên...Với tính cách nhanh nhẹn của Bắc Thần Ảnh, sau khi phải chịu thua thiệt mấy lần trước đây, nếu như không bò dạy nổi, vậy thì hắn không còn là Bắc Thần Ảnh nữa. 

Nhóm bốn người không sầu không vương ngồi trên bãi cỏ.

Tô Lạc giơ tay lên một cái, một chiếc bàn vuông nhỏ liền xuất hiện ở giữa nơi bốn người đang ngồi vây quanh.

Hai hộp cờ trắng và đen được đặt ngay ngắn. 

Nam Cung Lưu Vân và Bắc Thần Ảnh nhìn nhau cười, thong dong thoải mái chơi cờ.

Tô Lạc lại giơ tay lên, trên một chiếc bàn con khác, điểm tâm và đồ ăn vặt đã chiếm một nửa bàn, còn có một một chiếc bếp lò nhỏ dùng để đun trà.

Tử Nghiên muôn phần xúc động: “Chúng ta đây là đang mạo hiểm, hay là đang dạo chơi ngoại thành vậy?” 

“Chúng ta đang dạo chơi ngoại thành, còn bọn họ đang mạo hiểm.” Khóe miệng Tô Lạc nhếch lên một nụ cười yếu ớt.

Bọn họ ở trong miệng nàng, là chỉ ai, trong lòng mọi người đều biết rõ.

So với sự thoải mái của các nàng, đám người Lý Dao Dao lúc này gần như sắp sụp đổ rồi. 

Trên người các nàng đều bị thương.

Mà ở trong Mộc Tiên phủ, lại có mùi thảo dược bay khắp nơi, mùi thơm nức mũi.

Một cây cỏ tùy ý mọc ở ven đường cũng có dược hiệu nghìn năm, hơn nữa, đối với việc điều trị ngoại thương hoàn toàn dễ như trở bàn tay. 

Không chỉ như vậy, chiếc bàn đá đó, chiếc bàn thấp đó, cái nào cũng là vật quý báu. Cắt một ít Hỏa Tinh Mộc trên chiếc bàn nhỏ, là có thể giảm tình trạng vết thương của họ.

Thế nhưng!

Khiến bọn họ sụp đổ là, những vị thuốc mà họ cần, chỉ có thể nhìn mà không chạm vào được, chỉ có thế ao ước mà không lấy được. 

Bởi vì xung quanh chúng đã bị phong ấn, chỉ một dấu tay, đã thành một bức bình phong kiên cố.

Nếu như dám dùng linh lực, có thể sẽ khiến bay người.

Đám người Lý Dao Dao không tin, nhưng sau khi lần lượt bị bắn bay người, cuối cùng cũng phải khóc không ra nước mắt mà chịu tin rồi. 

Nếu như không nhìn thấy mấy vị thuốc này thì thôi đi, nhưng đã nhìn thấy mất rồi, hơn nữa còn gần trong gang tấc, nhưng làm thế nào tay cũng không với tới được. Cảm giác này giống như bị hàng nghìn hàng vạn con kiến đốt, vừa đau vừa ngứa vậy.

Bốn người thân thủ bị trọng thương, ở trong Mộc Tiên phủ lớn như vậy, trên từng địa bàn mà bọn họ được phân công đến, tìm một vòng rồi lại một vòng, thế nhưng lối vào vẫn chẳng thấy đâu.

Cuối cùng, bốn người vô cùng mệt mỏi tập trung lại một chỗ. 

“Hai người có tìm thấy không?” Lý Dao Dao dịu dàng nhìn Lạc Điệp Y.

Không thể không nói, Lý Dao Dao là một nữ hào kiệt biết co biết duỗi.

Trước đó còn hận không thể chạy qua Lạc Điệp Y, khiến Lạc Điệp Y chịu tội thay, nhưng bây giờ, nàng lại là tỷ tỷ tốt dịu dàng thùy mị. 

Lạc Điệp Y cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ hai người tìm thấy sao?”

“Điệp Y, muội đang giận tỷ tỷ sao?” Lý Dao Dao thương tâm ngưng mắt nhìn nàng, kéo tay nàng, vô cùng oan ức.

Lạc Điệp Y hất tay của nàng ra, cười lạnh một tiếng: “Đối với kẻ muốn dồn ta vào chỗ chết, ta không còn hơi đâu mà tức giận.” 

“Muội muội, sao muội lại có thể nói như vậy...Muội vẫn còn trách ta đưa hai người đi, khiến hai người gặp nguy hiểm sao? Nhưng khi ấy, không ai biết nơi đó có Toan Nghê Tuyết Lạc đang chờ mà.”

Nước mắt của Lý Dao Dao nói đến là đến, hành động vô cùng tự nhiên.

“Hừ!” Lạc Điệp Y quay mặt qua chỗ khác. 

Nàng vẫn chưa quên, vị biểu tỷ Lý Dao Dao này, vào thời khắc quan trọng nhất lại chỉ để ý đường chạy của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.