Một câu nói mang theo mê hoặc, như đang ra sức dự dỗ người khác lựa chọn khiêu chiến cấp độ tử vong.
Ngay khi câu nói này vừa vang lên, trên bức tường cũng đã đồng thời xuất hiện bốn khối ngọc bích.
Cấp bình thường, cấp khó khăn, cấp tinh anh và cấp tử vong, bốn lựa chọn.
Nam Cung Lưu Vân híp đôi mắt lại, sâu trong đôi mắt là cao thâm khó đoán.
Lạc Hạo Thần lạnh lùng cười: “Cấp tử vong? Chúng ta cũng không phải đồ ngu, sao có thể sẽ chọn cấp tử vong.”
Lạc Điệp Y cũng cười nói: “Cấp bình thường quá dễ, chúng ta vẫn nên chọn cấp khó khăn.”
Tư Đồ Minh và Lý Dao Dao còn chưa truyền tống tiến vào, cho nên còn chưa bỏ phiếu xong.
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Lưu Vân liếc nhìn bọn họ một cái, quyến rũ tà mị, sâu không lường được.
Một tàn ảnh hiện lên, hắn đã xuất hiện trước mặt bốn khối ngọc bích kia.
Cấp bình thường, cấp khó khăn, cấp tinh anh và cấp tử vong xếp theo thứ tự từ phải sang trái.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng của Nam Cung Lưu Vân không chút do dự ấn vào cấp tử vong.
“Ha ha ha ha ha… Rốt cuộc lại có người chọn cấp tử vong, ha ha ha!”
Tiếng cười điên cuồng khí phách vang lên bên tai tất cả mọi người, khiến màng nhĩ vô cùng đau.
Lạc Điệp Y và Lạc Hạo Thần trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
“Đùng!”
Cửa điện màu đỏ thắm chậm rãi mở ra, bên trong tràn đầy sương mù dày đặc, ai cũng thấy không rõ lắm.
“À, đã quên nói, muốn ra khỏi cấp tử vong, chỉ có hai con đường. Một là chết, hai là qua cửa. Không thể rời khỏi nửa chừng.”
Thanh âm vô cùng khí phách này còn mang theo ý tứ không rõ, tiếng cười tràn đầy quỷ dị.
Không thể rời khỏi nửa đườg? Một là hai, hai là qua cửa? Chỉ có hai con đường này?
Lý Dao Dao và Tư Đồ Minh mới vừa tiến vào đã nghe thấy tin dữ, tức khắc đứng thẳng bất động ngay tại chỗ!
Thanh âm cuồng bạo kia hình như còn cảm thấy chưa đủ đả kích, lại ha ha cười như điên:
“Vào đi thôi, bọn nhỏ, hy vọng các ngươi có thể sống đến phút cuối cùng, nhiều năm như vậy, chỉ có duy nhất một đội ngũ có thể qua cửa cấp tử vong, ha ha ha ha ha!”
Dư âm lượn lờ, không dứt bên tai.
Dường như phải qua rất lâu, thanh âm khiến màng tai đau đớn này mới dần dần phai đi.
Lạc Hạo Thần là người thứ nhất phục hồi tinh thần, hắn trợn mắt tức giận nhìn Nam Cung Lưu Vân: “Tại sao lại phải chọn cấp tử vong? Ngươi muốn hại chết tất cả chúng ta.”
Tơ máu trong đáy mắt Lạc Hạo Thần chớp động, có thể thấy được hắn đã giận tới cực điểm.
Không chỉ có Lạc Hạo Thần, tất cả những người còn lại đều đều khiếp sợ mà nhìn Nam Cung Lưu Vân, đều đang đợi hắn giải thích.
Nam Cung Lưu Vân hơi nhíu đôi mắt, ngay khi tất cả mọi người cho rằng hắn muốn phất tay áo chạy lấy người thì hắn lại thong thả từ từ mở miệng.
“Cấp tử vong có tỉ lệ 100% lấy được Xích Huyết Huyền Sâm.”
Thanh âm của hắn nhàn nhạt, phảng phất như đang nói chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước.
Mọi người đều ngẩn người.
Nhưng Lý Dao Dao lại là người phục hồi tinh thần trước nhất, trong mắt nàng dường như mốn phun lửa: “Xích Huyết Huyền Sâm, ngươi chỉ vì tỷ lệ cao một chút mà để cho chúng ta đi chịu chết?”
Tư Đồ Minh hiển nhiên cũng thực tức giận: “Tam sư đệ, ngươi làm như vậy không khỏi cũng quá ích kỷ! Thật quá đáng! Nhiều năm như vậy, ta nhìn sai ngươi!”
Mái tóc dài đen như mực củ Nam Cung Lưu Vân theo gió tùy ý bay múa, dung nhan trắng như sứ lạnh lẽo ngang tàng, tà mị lười biếng.
“Ích kỷ? Quá phận?” Đôi mắt của Nam Cung Lưu Vân lộng lẫy như ngọc, liếc xéo Tư Đồ Minh một cái, tươi cười như hoa rơi động lòng người: “Ta vốn dĩ chính là như thế này, ngươi không nhìn sai.”
Tư Đồ Minh nghẹn một hơi trong cổ họng, không phun ra được cũng không nuốt lại được, thiếu chút nữa làm hắn tắt thở.
Tô Lạc thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Cho dù toàn thế giới đều phản đối, Nam Cung của nàng vẫn không kiêng nể gì, muốn làm gì thì làm.