Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1060: Bạch ngọc kiều (2)



Tô Lạc nhấp môi mà cười, tầm mắt rơi xuống trên người Lý Dao Dao.

Hành động vừa rồi của Lý Dao Dao xác thật không phóng khoáng chút nào, đập nát toàn bộ hình tượng trước kia của nàng.

Tô Lạc cũng cảm thấy mất mặt vì có một tình địch như vậy đó… 

Lý Dao Dao bực bội đến mức sắc mặt đỏ bừng, nàng hung tợn mà trừng mắt nhìn Tô Lạc và Tử Nghiên một cái, bị Tư Đồ Minh đỡ đứng lên.

Sắc mặt Tư Đồ Minh có chút phức tạp, hắn lấy Ngưng Hợp Đan cho Lý Dao Dao dùng.

Trước khi Sinh Cơ Đan xuất hiện, Ngưng Hợp Đan là thánh dược chữa thương tốt nhất. 

Lý Dao Dao nuốt đan dược vào.

Tựa hồ nàng cũng cảm thấy không dám nhìn người khác nữa, yên lặng mà đứng ở phía sau Tư Đồ Minh, không nói một lời, trên mặt như đóng băng sương lạnh, lạnh lẽo như băng tuyết.

Luồng ánh sáng màu trắng đang bao phủ trên người hai huynh muội Lạc thị nhanh chóng tan dần rồi biến mất. 

Chớp mắt nhìn lại, tất cả mọi người đều cảm thấy hai huynh muội kia có chút không giống với lúc trước.

Những vết thương gây ra do bị Tuyết Lạc Toan Nghê truy đuổi lúc trước nay đã hoàn toàn khép lại, ngay cả sẹo cũng không còn.

Khiến cho người khác kinh ngạc nhất chính là thực lực của bọn họ cũng cao hơn một cấp. 

Lạc Hạo Thần tăng lên cấp tám đỉnh cấp, Lạc Điệp Y cũng tăng lên đỉnh cấp bảy.

Phải biết rằng, hai người kia lúc trước đều chỉ dựa vào dược vật mà tăng cấp, rất khó có thể tiếp tục tăng nữa.

Nhưng là, ai cũng không nghĩ tới, chùm sáng màu trắng ngà lại có hiệu quả tốt đến như vậy! 

“Ha ha ha… Tăng lên một cấp bậc chính là phúc lợi của cửa thứ nhất, còn phúc lợi tiếp theo là cái gì, thỉnh chờ mong. Ha ha ha!”

Giữa không trung, thanh âm cười cợt kia cứ vang lên liên miên không dứt, khiến người ta đau cả tai.

Lúc này, Lý Dao Dao ghen ghét đến mức muốn điên rồi, nàng cắn chặt môi dưới, ánh mắt âm độc mà nhìn chằm chằm hai huynh muội kia. 

“Cửa tiếp theo chúng ta phải tranh thủ lấy hạng nhất.” Tư Đồ Minh thấy Lý Dao Dao hâm mộ ghen ghét đến mức này, bám vào bên tai nàng thấp giọng nói.

“Không phải tranh thủ, là nhất định phải lấy được!” Lý Dao Dao nắm tay.

Không hổ là khiêu chiến cấp tử vong, chỉ là cửa thứ nhất mà khen thưởng đã phong phú như thế, ai biết phần thưởng tiếp theo sẽ có gì nữa chứ. 

Không bao lâu sau, mọi người chỉ cảm thấy có ánh sáng chợt lóe lên.

Vừa quay mặt nhìn lên, bọn họ đã bị truyền tống tới một quảng trường.

Quảng trường lát đầy gạch bạch ngọc, tinh oánh dịch thấu, linh khí chớp động, quả thực xa xỉ vô cùng. 

Mọi người ngơ ngác mà đứng tại chỗ, cũng không biết con đường phía trước ở nơi nào.

Bởi vì quảng trường này tựa hồ có diện tích rộng lớn vô ngần, nhìn một lần không thể nhìn thấy điểm cuối cùng.

Bốn phía toàn bộ đều là bạch ngọc, trắng như tuyết. 

Lý Dao Dao và Lạc Điệp Y hai mặt nhìn nhau.

Nếu lựa chọn cấp bình thường hoặc cấp khó khăn, các nàng còn có kinh nghiệm của tiền bối để tham chiếu, nhưng đây là cấp tử vong, những kinh nghiệm lúc trước không thể nào sử dụng được.

Thân hình cao to của Nam Cung Lưu Vân đeo theo hồ cừu to lớn. 

Tô Lạc đứng ở bên người hắn, thần sắc điềm đạm, vẻ mặt nhẹ nhàng cười.

Tô Lạc cũng không biết nên đi về hướng nào, nhưng Tiểu Thần Long trong lòng ngực lại chỉ vào hướng Tây Bắc, nói cho nàng biết, nơi đó hơi thở khác thường.

Đúng lúc này, trên bầu trời lại truyền đến tiếng cười cuồng bá kia: “Ha ha ha, cửa thứ hai này, các ngươi chỉ có thời gian một ngày, nếu trong vòng một ngày không qua được thì chờ biến thành thịt băm đi, ha ha ha ha ha!” 

Tiếng cười cuồng dã kia, vừa khiến người ta tức giận, vừa bất lực không biết làm gì.

“Lão Nhị, tiếp theo phải làm sao bây giờ?” Bắc Thần Ảnh nhìn Tô Lạc một cái, nhỏ giọng hỏi.

Hiện tại ngay cả đường cũng không tìm được, lại muốn thành công qua cửa trong vòng một ngày, độ khó này quả thật to như cả quả núi. 

“Tìm đường, không khó.” Nam Cung Lưu Vân hơi hơi nhíu mày.

Khó chính là, bắt hắn và Lạc Nhi và qua cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.