“Có nói hay không?” Cường giả cấp mười như một vị thần lúc này lại ép buộc Tô Lạc phải nói ra.
“Nói cái gì?” Tô Lạc yếu ớt ho một tiếng.
“Nói ta là của ngươi.” Sắc mặc Tấn Vương điện hạ của chúng ta không đỏ, hơi thở cũng không mạnh, mà thần sắc vẫn uy nghiêm và lạnh lùng, chăm chú như đang nói chuyện quốc gia đại sự.
“Khụ khụ khụ!” Tô Lạc bị sặc rồi.
Nam Cung Lưu Vân hùng hổ dọa người, dáng điệu như kiểu không nói chuyện này thì sẽ không để yên.
Tô Lạc bên này khước từ, không biết Lý Dao Dao đứng nhìn lúc này đã ghen tỵ đến nỗi toàn thân run rẩy. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Lạc như sắp phun ra lửa.
Cũng là nữ nhân!
Nàng quen biết Tam sư huynh sớm hơn Tô Lạc!
Thế nhưng!
Tam sư huynh gian ác tà mị, cường thế bá đạo, lạnh lùng tuyệt tình của nàng chỉ hận không xóa sạch được nàng, hiện giờ lại ép tiện nhân Tô Lạc nói: Ta là của ngươi!
Hắn vẫn còn phong thái cường thế của một cường giả sao? Vẫn còn một chút khí chất của hoàng tộc sao? Vẫn còn tôn nghiêm của một nam nhân sao?
Việc này quả thật, quả thật đã khiến cho Lý Dao Dao tức giận đến nỗi suýt ngất xỉu.
Nếu như đổi lại là nàng, nàng sẽ không nói hai lời, một trăm lần bằng lòng.
Nhưng nữ tiện nhân Tô Lạc này, lại còn già mồm cãi láo, lại còn nửa chống cự, nửa nghênh đón, còn không muốn đồng ý.
Trời ạ! Hãy cho sét đánh chết nữ tiện nhân già mồm này đi!
Lý Dao Dao đố kỵ đến điên cuồng.
Thế nhưng, cho dù nàng đố kỵ thì cũng có thể làm gì? Sự chú ý của nam nhân mà nàng thích đều đã dành cho Tô Lạc, hắn căn bản chẳng muốn nhìn nàng.
Tô Lạc bị dáng vẻ vô lại của Nam Cung Lưu Vân quấn lấy đến nỗi không có cách gì nữa, chỉ có thể gật đầu: “Được rồi được rồi! Ngươi là của ta. Như vậy đã được chưa?”
“Vậy ngươi cũng là của ta!” Nam Cung Lưu Vân hùng hồn nói.
Trời! Đây có còn là Tấn Vương điện hạ như thần đó không? Rõ ràng là một tiểu tử ngốc đã rơi vào biển tình mà!
Tô Lạc tao nhã ôm trán, gật đầu: “Được, ta cũng là của ngươi.”
“Ừm! Thế mới ngoan chứ.” Nam Cung Lưu Vân giống như đang vuốt ve một chú cún nhỏ, cưng chiều giày xéo mái tóc của Tô Lạc.
Tô Lạc mặc kệ hắn.
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, chiếc đĩa bay trên vách tường cuối cùng cũng dừng lại.
“Trời ạ!” Nhìn thấy chữ số trên đĩa quay, Lý Dao Dao thấy đầu mình choáng váng.
“Là...bảy mươi lăm?” Tô Lạc kinh ngạc quay đầu lại, đối diện Nam Cung Lưu Vân.
“Số điểm này cũng không tệ.” Nam Cung Lưu Vân gật đầu.
“Đâu chỉ không tệ. Rất tốt ấy chứ, đúng không?” Tô Lạc liếc hắn một cái.
Vừa rồi nhóm của Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y cũng chỉ có bốn mươi điểm. Bây giờ nhóm Bắc Thần Ảnh đã gần gấp đôi rồi.
Ánh mắt của Lý Dao Dao đầy giận dữ nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa quay, chỉ hận không thể đốt cháy điểm số này, đốt hết sạch không còn gì.
Bởi vì Lý Dao Dao nghĩ rằng điểm của mọi người sẽ rất thấp, nhưng hiện giờ điểm của nhóm của Bắc Thần Ảnh lại nằm ngoài dự liệu của nàng.
“Đến lượt các ngươi rồi.” Thân hình Nam Cung Lưu Vân thon dài rắn rỏi như cây tùng, ánh mắt của hắn liếc nhìn Tư Đồ Minh.
Tư Đồ Minh gật đầu, xoay người kéo Lý Dao Dao.
Lý Dao Dao dường như nhớ ra điều gì đó, trên mặt lộ ra một nụ cười khẩy quỷ dị: “Người muội hơi khó chịu, phải nghỉ ngơi một lúc đã.”
Nói xong, Lý Dao Dao quay người muốn đi.
Tròng mắt Nam Cung Lưu Vân cau lại, hiển nhiên có chút không vui.
Khóe miệng Tô Lạc nhếch lên một nụ cười lạnh lùng châm biếm.
Lý Dao Dao vì muốn ngăn cản bọn họ vượt ải, thật đúng là đã giở mọi mánh khóe.
Trước đó muốn vị trí thứ tư, mục đích của nàng đã rõ rành rành.
Bây giờ nàng nói cơ thể khó chịu không muốn đi, dụng ý cũng rất rõ ràng.
Bởi vì, muốn vượt qua cây cầu Bạch Ngọc này, bọn họ chỉ có thời gian là một ngày.