Tử Nghiên và Bắc Thần Ảnh liếc nhau, cười cười, và rời đi.
Lý Dao Dao tức giận dậm chân!
Rõ ràng nàng mới là người bị liên lụy có được không? Giúp kẻ thù tìm dược liệu cứu mạng nàng hoàn toàn không muốn làm có được không?
Đều đã như vậy, chẳng lẽ oán giận một câu cũng không được?
Lý Dao Dao cảm thấy nghẹn khuất cực kỳ.
Nhưng càng làm cho nàng nghẹn khuất chính là nàng còn phải nghe lời Nam Cung Lưu Vân tìm cái con đường chó má gì đó.
Bởi vì nếu không thể đi tiếp, khi đến giờ, tất cả mọi người sẽ chết, bao gồm cả nàng - Lý Dao Dao!
Cho dù không cam lòng đến đâu, cũng phải ngoan ngoãn làm theo lời của Nam Cung Lưu Vân.
Đoàn người tìm thật lâu, lại phát hiện…
Con Tiểu Thần Long kia của Tô Lạc đã sớm đứng trước cửa chờ bọn họ.
Trán Tô Lạc hơi nhướng.
Nàng xách Tiểu Thần Long lên bỏ vào trong không gian, sau đó giả vờ như không có việc gì mà đi theo đội ngũ lên trên, tiến vào không gian của tầng thứ sáu.
Nó giống một con đường, nhưng trên bản chất lại là một trận pháp không gian.
Truyền tống từ rừng rậm nhiệt đới nguyên thủy của tầng thứ năm lên tới địa vực khô cằn của tầng thứ sáu.
Nhưng mà khi truyền tống lại gặp phải chút phiền toái.
Phiền toái này đến từ mấy cái trứng kên kên của Lý Dao Dao.
Năm mươi mốt cái trứng kên kên, chi thành hai cái bọc thật to, được Lý Dao Dao và Tư Đồ Minh đeo ở sau lưng.
Nhưng mọi người đều biết, trứng kên kên dễ vỡ, mà không gian truyền tống khi sử dụng vốn dĩ đã không ổn định.
Ra khỏi truyền tống trận, ai cũng không biết trứng kên kên còn đang nguyên vẹn sẽ còn lại bao nhiêu cái.
Hơn nữa, còn tới tận bốn cửa nữa cần phải đi qua, khi cần đánh nhau, chúng nó chắc chắn sẽ trở thành trói buộc.
Làm sao bây giờ?
Lý Dao Dao nhìn Nam Cung Lưu Vân.
Phát hiện hai tay của hắn trống trơn.
Nhìn phía Tô Lạc, phát hiện hai tay nàng cũng trống trơn.
Thậm chí ba cái trứng của Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên cũng không thấy.
Tuyệt đối là bị tam sư huynh bỏ vào trong không gian!
Nghĩ vậy, lòng Lý Dao Dao đã là một mảnh lửa nóng.
“Tam sư huynh…” Trước khi bước vào trong truyền tống trận, Lý Dao Dao do dự mà mở miệng, gọi Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân dừng chân lại.
Lý Dao Dao trong lòng vui vẻ, vội vàng nói: “Tam sư huynh giúp chúng ta một chuyện được không?”
Lý Dao Dao sớm đã thành thói quen hắn lạnh nhạt, cũng không hy vọng hắn có thể nhiệt tình.
“Tam sư huynh… Có thể giúp chúng ta giữ những quả trứng kên kên này được không, chờ ra khỏi Cửu Trọng Điện rồi thì trả lại cho ta?” Lý Dao Dao chỉ cái bọc to trong tay.
Đối với Nam Cung Lưu Vân có túi Càn Khôn mà nói, đây chỉ là chuyện bé như cái lỗ mũi.
Nhưng mà…
Nếu lần này hắn giúp Lý Dao Dao, khó bảo toàn nàng sẽ không vì vậy mà sinh ra ảo giác, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Hơn nữa, hắn và bảo bối nhà hắn đương nhiên đối địch với Lý Dao Dao, hắn không bỏ đá xuống giếng là đã tốt lắm rồi, dựa vào cái gì còn phải giúp?
Nam Cung Lưu Vân đang muốn cự tuyệt, lại thấy Tô Lạc giật nhẹ ống tay áo của hắn.
“Không gian của ngươi cũng chỉ còn một thước vuông, còn chỗ trống sao?” Tô Lạc ra vẻ lo lắng.
Nam Cung Lưu Vân thông minh mà, Tô Lạc chì dùng một ánh mắt, hắn đã hiểu rõ ràng, bảo bối nhà hắn đang muốn hãm hại người ta.
Lão bà muốn hãm hại người khác, làm nam nhân của nàng, đương nhiên là phải giơ hai tay tán thành.
Tấn Vương điện hạ luôn luôn lạnh nhạt lương bạc ra vẻ khó xử, nhíu lại mi: “Miễn cưỡng còn được một chút.”
“Nhưng các cửa tiếp theo chắc chắn sẽ còn phần thưởng, ngươi nghĩ còn có thể để vừa sao?” Tô Lạc vì lừa người khác mà nói thiệt nhiều.
“Nói cũng đúng, vậy không…” Nam Cung Lưu Vân tựa hồ đã quyết định.
“Tô Lạc ngươi câm miệng cho ta!” Lý Dao Dao vốn thấy tình thế đang rất tốt, nhưng Tô Lạc vừa chen vào, việc này đã thất bại ngay, không khỏi càng thêm khẩn trương.