Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1110: Cửa thứ sáu - thử triều (5)



“Gào gào!” Cửu Vĩ Tiểu Hồ Ly giận đến mức đỏ mắt, nhéo móng Tiểu Thần Long vuốt không bỏ.

Lại một viên tinh thạch màu xanh lá, chỉ cần lại cho nó một viên, nó sẽ có thể thăng cấp, đáng giận!

Tiểu Thần Long phun đầu lưỡi màu hồng phấn về phía nó, lắc lắc cái đuôi, tung tăng nhảy nhót về chỗ Tô Lạc. 

Tiểu Hồ Ly luôn luôn xảo trá bị Tiểu Thần Long chơi một lần, thở phì phì mà đuổi theo sau nó.

Nhưng mà, bởi vì có ba con tiểu linh sủng tương trợ, chiến cuộc lập tức đã đảo ngược.

Mất đi sự thống lĩnh của thủ lĩnh ma thú chuột, mấy con chuột đen thui còn lại chỉ là đám ô hợp. 

Đám người Bắc Thần Ảnh dùng pháp thuật thi nhau đập xuống.

Hỏa hệ hỏa trụ!

Mộc hệ quấn quanh! 

Băng hệ băng trùy!

Phong hệ lưỡi dao gió!

Chỉ thấy chung quanh vang lên rất nhiều tiếng động. 

Vô số nguyên tố pháp thuật oanh kích trong phạm vi một dặm.

Một luồng ánh sáng vửa lướt qua, đã có vô số ma thú chuột ngã xuống.

Cuối cùng, toàn bộ ma thú chuột cũng đã bị tiêu diệt sạch sẽ. 

“Ha… rốt cuộc cũng giết sạch rồi…” Tử Nghiên không còn sức lực mà ngã ngồi trên mặt đất.

Lúc này, quần áo trên người nàng loang lổ vết máu, trên mặt trên người đều là mồ hôi.

Một trận chiến này, cơ hồ đã tiêu hết toàn bộ thể lực và linh lực của nàng, lúc này, ngay cả sức để động một ngón tay nàng cũng không có. 

Vừa rồi vì mạng sống, vì thắng lợi, không ngừng mà giết giết giết, hiện tại giết xong rồi, phục hồi tinh thần lại mới biết được, thân thể mệt mỏi đến mức nào.

Không chỉ có Tử Nghiên, tất cả mọi người ở đây đều mệt như trâu, thở hồng hộc.

Nhưng là, trong trận chiến đấu này, Nam Cung Lưu Vân từ đầu đến cuối cũng chưa hề ra tay. 

Hiện tại chiến đấu kết thúc, đương nhiên sẽ có người oán giận.

“Chúng ta rõ ràng có tám người, nhưng chiến đấu lại chỉ có sáu người, đương nhiên đánh không lại, hừ!” Lạc Điệp Y nhớ tới mấy con chuột tuôn ra như suối vừa nãy, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, oán giận cũng càng nặng nề.

Tử Nghiên còn không có sức mà trừng lại: “Tiểu Lạc không tham chiến, nhưng ba con linh sủng của nàng kém ai? Nếu không có chúng nó tham chiến, ngươi có thể sống đến bây giờ sao?” 

Lạc Điệp Y tức khắc bị nghẹn trụ.

Nàng muốn phản bác, lại phát hiện Tử Nghiên nói thật!

“Nhưng là, những viên tinh thạch màu xanh lá kia đâu? Cũng phải lấy ra chia đều chứ?” Ánh mắt Lạc Hạo Thần hùng hổ doạ người. 

Hắn trơ mắt mà nhìn hai con linh sủng kia chia tinh thạch, con nào cũng bỏ vào miệng nhai rôm rốp như nhai kẹo, trời biết hắn ghen ghét sắp nổi điên rồi.

Cái đó không phải là kẹo đường mà là tinh thạch màu xanh lá đó người anh em? Ăn như ăn kẹo như thế không bị sặc chết hả?

Cho nên, sau khi nhặt được một mạng, câu đầu tiên của Lạc Hạo Thần đã nhắc tới quyển sở hữu những viên tinh thạch màu xanh lá đó. 

Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc liếc nhau, đều nhìn đến ý cười trong mắt lẫn nhau.

Nhưng mà, hai người đều không nói chuyện, bọn họ muốn nhìn một chút nhân tính rốt cuộc ích kỷ, tham lam đến mức nào.

Bắc Thần Ảnh tức giận mà liếc Lạc Hạo Thần một cái: “Ta chỉ hỏi ngươi, nếu không có Tiểu Thần Long và Tiểu Hồ Ly tham chiến, chúng ta có thể chết hay không?” 

Lạc Hạo Thần liếc Nam Cung Lưu Vân một cái, không nói nổi nữa.

Bắc Thần Ảnh trào phúng mà ngoéo miệng: “Kỳ thật trong lòng ngươi cũng rõ ràng, chúng ta sẽ chết, hơn nữa sẽ chết rất khó xem! Nhưng mà hai con linh sủng tham chiến, cơ hồ toàn bộ thủ lĩnh ma thú chuột đều chết dưới móng vuốt của chúng nó, xin hỏi, ngươi có giúp được chút gì không?”

Lạc Hạo Thần lạnh lùng hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác. 

Tử Nghiên tiếp lời Bắc Thần Ảnh, cười lạnh liên tục: “Nếu các ngươi không hỗ trợ săn giết thủ lĩnh ma thú chuột, như vậy, dựa vào cái gì phải phân tinh thạch cho các ngươi? Chẳng lẽ cứu các ngươi một mạng, còn phải cho các ngươi một viên tinh thạch màu xanh lá? Chậc, mệnh của các ngươi thật đúng là quý giá!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.