Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1115: Nguy cơ bốn phía (5)



Không ngờ rằng, hồn đá nhỏ sẽ thức tỉnh vào lúc này, còn lựa đúng lúc, để ngăn cản hành động ngu xuẩn kia của nàng.

Nếu mà trễ đi một chút, thì nàng sẽ hối hận cả đời mất.

Trong đầu Tô Lạc, hòn đá nhỏ kia lạnh lùng hừ một tiếng: “Trước đó, ngươi không phải cho ta hai viên Hỏa Nguyên Thạch tinh phách sao? Cũng may mắn là, hai viên Hỏa Nguyên Thạch tinh phách kia tinh khiết thuần tịnh, dễ dàng hấp thụ. Hấp thụ xong rồi, thì ta tỉnh lại thôi.” 

Tô Lạc nghe vậy, trong lòng hơi hơi vui vẻ.

Hòn đá nhỏ, từ lúc cứu nàng lần trước, sau đó, nó vẫn hôn mê thật sâu. Vì thế, Tô Lạc vô cùng rối rắm, cũng không có bất cứ cách nào để giúp nó.

Không ngờ rằng, hai viên Hỏa Nguyên Thạch tinh phách lại cứu hòn đá nhỏ, mà hòn đá nhỏ lại cứu nàng trong thời khắc mấu chốt nhất. Chuyện này có thể nói là một vòng nối tiếp một vòng, kinh hỉ không ngừng. 

“Đúng rồi, làm sao ngươi lại vừa vặn tỉnh lại đúng lúc này thế?” Tô Lạc tò mò mà nói chuyện cùng với thức thần của nàng.

Hòn đá nhỏ lạnh lùng hừ một tiếng: “Không tỉnh lại lúc này mà được sao? Chẳng lẽ chờ ngươi lấy đao tự sát mới tỉnh?”

Trong lòng Tô Lạc nghĩ lại, thật sự, nếu giết chết Nam Cung Lưu Vân, thì nàng khẳng định sẽ tự sát để đền mạng cho hắn. 

Chân trời góc biển, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (1), đều phải ở bên cạnh hắn.

Trong lúc Tô Lạc đang miên man suy nghĩ.

Trong màn khói đen dày đặc, thầm lặng xuất hiện một khuôn mặt khổng lồ. 

Khuôn mặt quỷ dị của hắn giấu giữa đám khuôn mặt kia, cũng không có vẻ gì khác lạ, nhưng mà, đôi mắt u lãnh màu vàng lại không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tô Lạc.

Chân mày hắn gắt gao nhăn lại.

Bên trong mê ảo trận, sao lại còn có người tỉnh táo? Chẳng lẽ trận thế xảy ra vấn đề? 

Lúc đôi mắt lạnh lẽo của hắn đang lập lòe không ngừng.

Trong mắt Nam Cung Lưu Vân ẩn ẩn hiện lên một tia lạnh lùng.

Hắn nâng ống tay áo, vút một tiếng vang lên. 

Một lưỡi dao gió từ trong không trung xuất hiện, bắn về phía khuôn mặt khổng lồ kia.

Cùng lúc đó.

“Vèo vèo vèo!” 

Bảy bảy bốn mươi chín lười dao gió khác, từ bốn phương tám hướng, lao về phía khuôn mặt khổng lồ.

Tổng cộng năm mươi lưỡi dao gió bay bay, cường thế bức người.

Nam Cung Lưu Vân chậm rãi đứng lên, đôi mắt hắn hơi hơi nheo lại. 

Khuôn mặt khổng lồ này, là mắt trận của mê ảo trận.

Ngay từ đầu, hắn giả vờ bị trúng độc, là vì muốn ép khuôn mặt này lộ diện, nhưng mà nói thật, Nam Cung Lưu Vân cũng không hoàn toàn chắc chắn làm được. Chỉ là, sự xuất hiện của Tô Lạc vừa lúc bù vào chỗ khuyết đó.

Khuôn mặt này từ đầu, hoàn toàn không chú ý gì tới Tô Lạc, nhưng cũng vì như vậy, nên khi Tô Lạc tỉnh lại từ trong mê ảo trận, mới khiến hắn cảm thấy kì lạ và khiếp sợ. Vì vậy khuôn mặt này lập tức xuất hiện. 

Nam Cung Lưu Vân nhanh chóng nắm lấy cơ hội.

Một khi khuôn mặt này trốn đi, thì sẽ rất khó khăn để tìm thấy nó lần nữa.

Cho nên, Nam Cung Lưu Vân dùng toàn bộ mười phần công lực. 

Liên tiếp tạo ra lưỡi dao gió, để phong bế bốn phương tám hướng, bao vây khuôn mặt này.

“Á!”

Khuôn mặt quỷ dị này phát ra một tiếng thét chói tai kì lạ, giống như con chuột bị cánh cửa kẹp lấy, thanh âm thê lương khiến người khác thấy run sợ trong lòng. 

Nhưng mà, Nam Cung Lưu Vân đã dùng toàn lực vào một chiêu này, thì hắn làm cách nào có thể thoát được?

Lúc lưỡi dao gió biến mất, thì khuôn mặt kia, cũng hoàn toàn tan biến trong không khí.

Thân thể Tô Lạc vốn không tốt. Hơn nữa, nàng bị hơi nước bao phủ dày đặc, hô hấp khó khăn, nên lúc này, thân hình nàng lung lay, muốn đổ. 

Nam Cung Lưu Vân tiến lên một bước, chặt chẽ giữ lấy chiếc eo thon của Tô Lạc.

“Ngươi không sao chứ…” Tô Lạc suy yếu mà khẽ mở mắt, sức cùng lực kiệt mà nói.

“Không cần lo lắng, ta không sao hết.” Nam Cung Lưu Vân đau lòng mà vuốt ve mái tóc của Tô Lạc. 

Nếu có thể, hắn thật sự không đành lòng để nàng chịu bất cứ tổn thương nào.

***

(1) Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền: sống cùng sống, chết cùng chết. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.