Nếu nói, một con Tử Kinh Ngư trước đây, tương đương với một viên tinh thạch màu xanh lá, thì con cá màu xanh lam hiện tại, ẩn chứa linh lực tương đương với tinh thạch màu xanh lam.
Tinh thạch màu xanh lam rất khó tìm, nên loại cá màu xanh lam kia sao có thể dễ dàng câu được như vậy chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Lạc đối với nam tử thần bí này, đề phòng thêm vài phần.
Người nọ thong thả, ung dung mà bắt lấy cá, bỏ cá vào cái sọt bên cạnh, tiện đà chậm rãi xoay người.
Mọi người rốt cuộc cũng nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
Chỉ thấy mày kiếm hắn dày dạn, đôi mắt như ánh sao, còn khuôn mặt giống như bầu trời đêm với ánh trăng sáng tỏ, thanh cao, xa cách nhưng lại mị hoặc chúng sinh, vô cùng lộng lẫy bắt mắt.
Khiêm khiêm công tử, nhẹ nhàng như ngọc.
Trong đầu Tô Lạc hiện lên tám chữ này.
Ánh mắt hắn hàm chứa nét cười nhạt, như có như không, mà nhìn lướt qua mặt Tô Lạc.
Lúc hắn lướt qua, Tô Lạc rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn ẩn ẩn ý hài hước.
Xem ra bản chất vị công tử này cũng không như vẻ ngoài dịu dàng vô hại, mà thật ra lại có vài phần phúc hắc, xảo trá. Tô Lạc âm thầm đánh giá trong lòng như vậy.
“Các ngươi có thể gọi ta là Thất công tử.” Hắn ném cần câu xuống biển, ưu nhã, nhẹ nhàng mà nói.
Động tác hắn quăng cần câu tạo thành một đường cong rất đẹp, thành thục mà sinh động, lại mang theo một vẻ thong thả, ung dung và lười biếng.
“Thất công tử, xin hỏi làm sao vượt qua được cửa thứ bảy này? Có phải chỉ cần đánh bại ngươi là qua được không?” Lý Dao Dao lớn tiếng hỏi.
“Đánh bại bổn công tử sao?” Thất công tử dường như nghe thấy chuyện cười hay nhất trên đời, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà liếc Lý Dao Dao một cái: “Tin bổn công tử chỉ dùng một ngón tay là có thể nghiền nát ngươi không?”
Lý Dao Dao chạm đến ánh mắt hắn.
Trong nháy mắt, trong lòng nàng hiện lên cảm giác hoảng sợ chưa từng có.
Lý Dao Dao giống như bị điểm huyệt đạo, đứng bất động như tượng điêu khắc, sống lưng nàng lạnh toát, lỗ chân lông dựng ngược.
Người này… chỉ một cái liếc mắt của hắn đã khủng bố như thế…
Lý Dao Dao rũ mắt, không dám nói thêm chữ nào nữa.
“Ta là người không thích đánh đánh giết giết.” Thất công tử thu hồi ánh mắt, chậm rì rì mà nhìn Tô Lạc, liếc mắt một cái: “Ngươi, nha đầu này, thật ra có vận may không hề tệ, ngươi lại có thể đi thẳng đến cửa thứ bảy này.”
“Thất công tử quá khen.” Tô Lạc cười nhạt, thần sắc nàng điềm đạm: “Không biết ở cửa này, Thất công tử muốn ra luật chơi như thế nào?”
Nếu là thi câu cá màu lam thì… Đôi mắt Tô Lạc hiện lên một tia giảo hoạt.
Nàng có thể câu được nhiều Tử Kinh Ngư như vậy, thì chưa chắc không câu được loại cá màu lam này.
Nhưng mà, vận mây cũng không phải hoàn toàn đứng về phía Tô Lạc.
“Luật chơi?” Đôi mắt Thất công tử hơi hơi phát sáng: “Cũng đúng, cửa này do bổn công tử khống chế, chẳng phải là tạo ra luật chơi sao? Nha đầu, xem ra ngươi và bổn công tử thật tâm đầu ý hợp đó. Cửa này, chúng ta chơi đấu trí đi, sao hả?”
Đấu trí sao? Không phải thi câu cá màu lam sao? Tô Lạc hơi hơi thất vọng.
Nhưng mà… thân thể Tô Lạc lúc này yếu đuối, không nên dùng võ, nếu thi đấu trí lực, thì xem như vị Thất công tử này thật ra đang thiên vị cho nàng.
Chỉ là… Tô Lạc nghiêng đầu, đánh giá vị Thất công tử, có khuôn mặt dịu dàng, nhưng thật ra lại là người phúc hắc, xảo trá.
Có thật là chuyện hắn nói đơn giản như vậy sao?
Trong khi Tô Lạc đang nghi ngờ, Nam Cung Lưu Vân lại nhàn nhạt hừ lạnh: “Thi trí lực cũng không tồi, nhưng mà không biết, nếu đáp đúng thì như thế nào, còn đáp không được thì lại ra sao?”
Nam Cung Lưu Vân mới vừa rồi, âm thầm thử vị Thất công tử này.
Thực lực đối phương cao thâm, khó đoán, so với Dung Vân đại sư, thì cũng khó phân được cao thấp. Cho dù hắn dốc toàn lực để ứng phó, cũng chưa chắc có thể khiến đối phương bị thương.
Huống hồ, ở cửa thứ sáu, thần hồn của hắn đã chịu một ít thương tổn, còn chưa hoàn toàn hồi phục như cũ. Nếu có thể không động thủ, thì đương nhiên là chuyện tốt rồi.