Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1123: Cửa thứ bảy (7)



Nhưng, thần sắc của Thất công tử lại thay đổi mạnh!

“Ngươi là ngốc thật hay là đang giả ngốc vậy?” Thất công tử cảm thấy rất kỳ lạ.

“Hả?” Vẻ mặt của Lý Dao Dao vô cùng nghi hoặc. 

Thất công tử không những không cầm mà còn dùng ánh mắt nhìn những kẻ ngu ngốc nhìn nàng, từ từ giải thích: “Bổn công tử chỉ thứ trên người, ví dụ như...”

Ngón tay như ngọc như ngà của hắn chỉ cánh tay của Lý Dao Dao.

“Lại ví dụ như...” rồi lại chỉ chân của Lý Dao Dao. 

Lý Dao Dao lặng người, lập tức phản ứng lại ngay, bất giác lớn tiếng kinh hãi hét lên: “Không! Không! Không!”

Cuối cùng nàng cũng hiểu!

Thứ mà Thất công tử bảo nàng để lại, không phải là chỉ ý gì khác, mà chính là chỉ tay hoặc chân của nàng! 

Như vậy làm sao được chứ!

Lý Dao Dao cả thấy bản thân sắp bị dọa cho phát điên rồi.

Nàng quay người chạy về phía Tư Đồ Minh. 

Trong tình cảnh này, người duy nhất có thể cứu được nàng chỉ có nhị sư huynh!

“Nhị sư huynh cứu mạng!” Lý Dao Dao chạy nhanh như bay.

Phản ứng của Tư Đồ Minh cũng không chậm, hắn liền đưa tay kết ấn, đạp xuống trước mặt Thất công tử! 

Bảo bối Dao Dao của hắn làm sao có thể thiếu tay hay thiếu chân được? Cho dù có giết hắn, hắn cũng tuyệt đối không cho phép chuyện này được xảy ra!

Nhưng, việc khiến Tư Đồ Minh phải thổ huyết đã xảy ra.

Chưởng ấn của hắn bạo phát ra liền bị giữ nguyên giữa không trung, không tài nào di chuyển được, tiến không được mà lùi cũng không xong. 

Sắc mặt của Tư Đồ Minh trở nên vô cùng khó coi.

Hắn sớm đã biết Thất công tử rất lợi hại, thực lực cao hơn hắn không chỉ một bậc, nhưng lại lợi hại tới trình độ này, thì quả thực khiến người khác khó thể tưởng tượng được... một luồng khí lạnh truyền từ chân lên tới thắt lưng của Tư Đồ Minh.

Hắn có một dự cảm không tốt. 

Thất công tử khoát tay trước ngực, mắt mày có ý cười, nhìn về phía Tư Đồ Minh, ánh mắt sáng lên, giống như đang nhìn một tên ngốc.

Đột nhiên, cuốn sách đó bị chưởng ấn giam cầm tác động.

Chỉ nhìn thấy nó dường như có linh tính, nhanh chóng lật người, chuyển hướng, rồi lại nhanh chóng bắn về phía Lý Dao Dao! 

Lý Dao Dao đang nấp trong lòng Tư Đồ Minh, hai tay của nàng bám chặt lấy cổ Tư Đồ Minh.

Ký chưởng ấn đó như có mắt, vù một cái giống như một ánh sáng xẹt qua!

“A!” 

Đúng lúc này, Lý Dao Dao hét lên một tiếng vô cùng bi thảm.

Chỉ nhìn thấy cánh tay phải của nàng dứt lìa!

Lại bị ký của Tư Đồ Minh đích thân đánh ra chưởng ấn cắt đứt. 

Lúc này, cánh tay của Lý Dao Dao máu tươi không ngừng phun ra, lênh láng trên mặt đất.

Trong chốc lát, trên mặt nàng, trên y phục của nàng, và trên mặt đất loang lổ đầy máu, mùi máu tanh nồng dần lan khắp trong không khí.

Bốn bề tĩnh lặng. 

Tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy cả nhịp tim đập thình thịch của đối phương.

Ai cũng không ngờ rằng, Thất công tử vui vẻ an nhàn đó lại ra tay tàn độc như vậy, cánh tay bị cắt lìa vỡ thành từng đoạn...

Ánh mắt của mọi người dồn về phía Thất công tử. 

Lúc này, thần sắc hắn tĩnh tựa ngọc, ôn hòa thánh khiết, thần sắc như bỏ mặc sự đời, thanh cao không vướng bụi hồng trần.

Tiếng kêu khóc thảm thiết của Lý Dao Dao không ngừng vang lên bên tai, nhưng vị Thất công tử lại cười giống như không có chuyện gì xảy ra.

“Ngươi, câu thứ hai.” Thất công tử nhìn về phía Tư Đồ Minh. 

Ánh mắt Tư Đồ Minh lúc này đang đỏ ngầu lên! Lửa giận đùng đùng, gần như lúc nào cũng có thể nổ tung!

Nhưng, hắn rất rõ, nếu như bây giờ hắn xông lên, sẽ có kết cục như thế nào.

Thất công tử vuốt lại y phục, hắn giống như bị biết thành tro bụi! 

“Nhị sư huynh...coi như là vì muội... huynh đừng nên kích động...” Lý Dao Dao nghẹn ngào, nhỏ tiếng cầu xin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.