Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1129: Cửa thứ bảy (13)



“Ra câu hỏi thế nào thì tốt đây?” Thất công tử do dự một chút, mới chậm rãi nói: “Có một cái động có đường kình 1 cm, một vật có thể tích là 100 mét khối có thể thuận lợi chui qua cái lỗ đó, vậy nó là vật gì?”

Lạc Hạo Thần lập tức lặng người.

Một cái lỗ nhỏ như vật, thì làm sao có thể mà lọt qua được? 

Thất công tử ngầm cười nhìn hắn, tiện tay liền xách một con cá màu xanh lên.

Nhìn thấy vậy, hắn bất giác dặn dò Lạc Hạo Thần một tiếng: “Vận khí của ngươi quả thực rất xấu, có thể thấy nhân cách của ngươi cũng không tốt.”

Lúc này đầu óc Lạc Hạo Thần đang ong hết cả lên. 

Hắn còn chưa bắt đầu suy nghĩ, làm sao mà con cá đó đã căn câu rồi? Thật không công bằng!

Hắn muốn kêu gào, nhưng nghĩ tới bá khí và sự tàn nhẫn của Thất công tử, hắn khẽ run người.

“Mất tay hay mất chân? Nếu tự mình động thủ thì có quyền lựa chọn.” Ngữ khí của Thất công tử thể hiện lòng từ bi. 

Sắc mặt của Lạc Hạo Thần đỏ lên, hắn quả thật có nỗi khổ không nói ra.

Cuối cùng, hắn căn răng, trong nháy mắt dùng đao cắt tay trái của mình!

Cùng với cánh tay trái rơi xuống là dòng máu phun ra tới rợn người, cánh tay đó lăn vài vòng trên đất, cuối cùng dừng lại ở dưới chân Thất công tử. 

Lạc Hạo Thần dùng tay phải điểm huyệt vào vai trái, rồi dùng bột thuốc màu trắng rắc lên chỗ đó, chỗ máu phun ra không ngừng đó lập tức được cầm lại.

Như lời của Thất công tử, hắn tự mình ra tay, nên vẫn còn có sự lựa chọn.

Nếu như để Thất công tử ra tay, nếu như hắn cắt chân mình, hoặc cắt tay phải của mình, vậy hắn chỉ còn nước tự vẫn cho xong! 

Lại nói, ở chỗ Lãnh dược sư có thuốc sinh cơ, thuốc sinh cơ này có thể giúp mọc bàn tan ra, điều này đã đuộc chứng thực. Dựa vào uy thế của Lạc Vũ điện, ít nhất có thể cứu được.

Sau khi Lạc Hạo Thần đi xuống, Thất công tử liền tiện tay chỉ Lạc Điệp Y: “Đến lượt ngươi.”

“Hả?” Lạc Điệp Y nhất thời hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền láy lại thần thái. 

Nàng vẫn còn chưa bắt đầu nghĩ đề bài!

Lạc Điệp Y cúi đầu nhanh chóng suy nghĩ...

Nhưng, cũng không biết tại sao hai anh em nhà đó lại đen đủi như vậy, hay là do Thất công tử cố ý nhằm vào bọn họ. 

Chưa đợi Lạc Điệp Y nghĩ ngỡi gì.

Bọt nước liền sủi tăm.

Thất công tử lại kéo lên một con cá màu xanh đang không ngừng giẫy dựa. 

Nhìn con cá đang không ngừng tranh đấu trong không trung, ánh mắt Lạc Điệp Y liền trợn tròn lên, như không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt!

Làm sao lại có thể như vậy được chứ! Nàng còn chưa bắt đầu suy nghĩ, làm sao mà đã câu được cá rồi.

“Thất công tử...điều này, điều này không đúng... không thể như thế được...” Lạc Điệp Y bị dọa sợ phát khóc. 

Thất công tử khẽ nhướng mày: “Như vậy không đúng?”

“Tốc độ câu cá quá nhanh, như vậy làm sao có thời gian suy nghĩ! Não ai có thể suy nghĩ nhanh như vậy được chứ?” Lạc Điệp Y vừa khóc vừa nói.

“Đợi lát sau để ngươi chứng kiến não người khác suy nghĩ nhanh hơn ngươi thế nào, vậy bây giờ...” Thất công tử phất tay: “Tự ngươi xuống tay hay để bổn công tử ta giúp?” 

Tay hay chân nhất định đều phải giữ lại.

“Ta...” Lạc Điệp Y cả người run rẩy, không ngừng lui về phía sau.

Nàng có thể không cần chặt tay không... nàng thật sự rất sợ hãi... 

Thất công tử không muốn phí lời với nàng, liền phất tay, cùng đó là một tiếng kêu xé lòng vang lên, tay phải của Lạc Điệp Y rơi xuống.

Sau đó, Thất công tử quay người vẫy tay về phía Tô Lạc: “Nha đầu, tới ngươi.”

Gọi Tô Lạc như vậy, Thất công tử không ngần ngại mà gọi nàng là nha đầu. 

Lúc đó, Nam Cung Lưu Vân cũng đẩy Tô Lạc lên: “Ngươi lên trước đi.”

Câu hỏi này không khó, dựa vào trí thông minh của Tô Lạc, nhất định có thể qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.