Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1141: Lăng Mộ Ngầm (9)



Mặc dù đã có vết xe đổ của Bắc Thần Ảnh, nhưng Lạc Hạo Thần lại sợ Tư Đồ Minh sẽ lấy Xích Tiêu Kiếm đi, cho nên hắn cắn răng một cái, đứng dậy.

Nam Cung Lưu Vân dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn một cái, thần sắc lạnh lùng, cao thâm khó đoán.

Lạc Hạo Thần hít sâu một hơi, tập trung toàn bộ linh lực vào bàn tay phải. 

Linh lực nhanh chóng gào thét tuôn ra trong lòng bàn tay hắn, tạo nên từng vòng sóng dao động rất nhỏ.

Lạc Hạo Thần không dám sơ suất, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Xích Tiêu Kiếm, khống chế được tiết tấu hô hấp, từng bước một chậm rãi đi lên.

Hắn thật cẩn thận mà vươn tay phải, ngón tay kết ra thủ ấn vô cùng phức tạp, cấm chế của Xích Tiêu Kiếm thế nhưng chầm chậm tản ra hai bên, lộ ra một cái lỗ nho nhỏ. 

Lạc Hạo Thần vô cùng vui mừng!

Không nghĩ tới thủ ấn bí truyền của gia tộc lại có thể xóa bỏ cấm chế, tuy rằng chỉ mở ra được một cái lỗ nho nhỏ, nhưng đối với hắn mà nói, vậy là đủ rồi!

Tay phải của Lạc Hạo Thần từng tấc từng tấc một chầm chậm vươn tới Xích Tiêu Kiếm, cuối cùng cầm toàn bộ Xích Tiêu Kiếm lên! 

“Ca ca thật giỏi!” Lạc Điệp Y trừng mắt rất lớn.

Thấy Lạc Hạo Thần cầm chuôi kiếm lên đơn giản như vậy, Lạc Điệp Y vui vẻ hoan hô, lớn tiếng vỗ tay, bộ dáng nhảy tưng tưng kia, giống như Lạc Hạo Thần đã thành công lấy được Xích Tiêu Kiếm.

Lý Dao Dao tức giận mà hừ lạnh một tiếng: “Còn chưa lấy được đâu, cần thận vui không đúng lúc!” 

Lý Dao Dao vẫn còn ghi hận cửa trước huynh muội Lạc thị không giúp nàng.

Lạc Điệp Y đắc ý mà ngó Lý Dao Dao một cái: “Ngươi ghen ghét đi, lười để ý tới ngươi.” Nàng quay đầu, quơ quơ nắm tay, hưng phấn lớn tiếng cổ vũ: “Ca ca là giỏi nhất!”

Nàng còn muốn sau khi ca ca rút Xích Tiêu Kiếm xong, sẽ giúp nàng rút Trừng Ảnh Kiếm nữa. 

Lúc này, toàn bộ mọi ánh mắt ở hiện trường đều tập trung lên người Lạc Hạo Thần.

Hai tròng mắt của Lạc Hạo Thần nhắm chặt, thanh âm ồn ào bên ngoài dường như không hề gây ảnh hưởng đến hắn.

Hắn ngưng thần nín thở, rót toàn bộ linh lực của mình vào năm ngón tay đang cầm chuôi kiếm, bỗng nhiên, đôi mắt của hắn mở bừng ra, hét lớn một tiếng: “Lên!” 

Nhưng vào lúc này, biến cố đột nhiên phát sinh.

Sau khi mọi người đều đã chớp mắt một cái, chuôi Xích Tiêu Kiếm này vẫn như cũ không chút sứt mẻ mà đứng thẳng tại chỗ, nhưng Lạc Hạo Thần sớm đã biến mất.

Thì ra khi Lạc Hạo Thần hét lớn một tiếng “Lên”, Xích Tiêu Kiếm không bị hắn rút ra, mà ngược lại chính hắn bị chấn đến mức bay ngược lên trời. 

May mắn Bắc Thần Ảnh đã sớm có chuẩn bị, sớm chạy đến một bên, nếu không hắn chắc chắn sẽ bị Lạc Hạo Thần đập trúng.

Lạc Hạo Thần và Bắc Thần Ảnh giống y nhau, thân thể nặng nề nện thẳng vào vách đá, xương cốt phát ra tiếng lách cách lách cách.

“Ca ca!” Lạc Điệp Y hô một tiếng, kêu to chạy lên. 

Lý Dao Dao lạnh lùng nói một tiếng: “Ta đã nói hắn không được.”

Lạc Điệp Y dùng ánh mắt cừu hận trừng mắt nhìn Lý Dao Dao một cái.

“Thời gian không còn nhiều lắm, Tư Đồ Minh, ngươi tới.” Nam Cung Lưu Vân trực tiếp hạ lệnh. 

Tư Đồ Minh vốn muốn khiêm nhượng một chút, nhưng nghĩ đến thực lực biến thái  của Nam Cung Lưu Vân. Nếu làm Nam Cung Lưu Vân đi lên trước, như vậy hắn sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Nghĩ đến đây, Tư Đồ Minh gật đầu: “Hảo, nhị sư huynh nhận cái lợi này trước vậy.”

Tư Đồ Minh hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Xích Tiêu Kiếm. 

Khuôn mặt của Lý Dao Dao cũng biến sắc theo…

“Nhị sư huynh!” Thanh âm của Lý Dao Dao mang theo tức giận và uy hiếp!

Nàng không phải đã ám chỉ nhị sư huynh giúp nàng lấy Trừng Ảnh Kiếm sao? Nhị sư huynh sao có thể ích kỷ như vậy! 

Tư Đồ Minh xin lỗi mà gật đầu nhìn Lý Dao Dao, bước chân lại vẫn như cũ trầm ổn mà đi đến chỗ của Xích Tiêu Kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.