Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1150: Trừng Ảnh Kiếm (7)



Tử Nghiên oán hận mà trừng mắt nhìn Lạc Điệp Y, nhưng nàng cũng không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Điệp Y cầm lấy chuôi kiếm.

Linh lực trên người Lạc Điệp Y cuồn cuộn không ngừng rót vào trong kiếm.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên cái tay kia của Lạc Điệp Y, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm. 

Lúc này thần sắc của Lạc Điệp Y vừa nghiêm nghị vừa nội liễm, nghiêm túc mà ngưng trọng.

Nàng phát hiện, Trừng Ảnh Kiếm thật đúng là bụng to, cho nó ăn nhiều thế nào cũng không no được.

Theo thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, linh lực trên người Lạc Điệp Y đã bị ăn mất chỉ còn một phần ba… 

Lúc này trong lòng Lạc Điệp Y đã dần dần có chút luống cuống.

Bởi vì nàng phát hiện, Trừng Ảnh Kiếm chính là một cái động không đáy, linh lực của nàng một khi đổ vào sẽ giống như giọt nước hòa tan trong cơn mưa, chẳng đáng bao nhiêu cả.

Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nàng cũng có kết cục giống như Lý Dao Dao và Tử Nghiên sao? Không, nàng tuyệt đối sẽ không giống như Tử Nghiên bị rút cạn toàn bộ linh lực. 

Ngay khi Lạc Điệp Y đang suy xét có nên từ bỏ hay không thì bỗng nhiên…

Nàng cảm giác được thân kiếm của Trừng Ảnh Kiếm hơi hơi chấn động, tiếp theo đó, nó dần dần ăn ít linh lực lại.

Đôi mắt của Lạc Điệp Y nháy mắt sáng ngời! 

Trừng Ảnh Kiếm hấp thu linh lực càng ngày càng ít…

Nghĩa là Trừng Ảnh Kiếm đã bắt đầu có dấu hiệu ăn no còn rồi đúng không?

Trời ạ, nàng lựa chọn lên sau Tử Nghiên, đây thật đúng là quyết định sáng suốt nhất mà nàng từng làm! Hiện tại, Trừng Ảnh Kiếm đã sắp thuộc về nàng. 

Nghĩ vậy, khóe miệng Lạc Điệp Y giơ lên ý cười. Tay nàng cũng không chậm, linh lực cuồn cuộn không ngừng chậm rãi rót vào trong.

Nếu nói ngay từ đầu linh lực giống như một dòng suối, như vậy hiện tại linh lực mà Lạc Điệp Y rót vào nhỏ như đầu nguồn suối vậy.

Rất nhỏ, chậm rãi… 

Đúng lúc này, bỗng nhiên!

Bốn phía truyền đến tiếng đất núi rung chuyển!

“Không tốt, cấm chế sắp bị phá vỡ!” Lạc Hạo Thần lộ vẻ sợ hãi, nôn nóng lớn tiếng kêu gọi. 

Cú va chạm vừa rồi rất mạnh, bởi vì hắn đứng khá gần nên bị đâm đến mức khí huyết cuồn cuộn, thiếu chút nữa phun ra một búng máu.

Lạc Điệp Y nghiêm mặt lại, càng thêm chuyên chú mà nhìn chằm chằm Trừng Ảnh Kiếm.

Nhanh, nhanh, Trừng Ảnh sắp bị nàng rút ra… Chỉ cần rút ra Trừng Ảnh Kiếm, dòng khí màu đen sẽ tự động lui tán! 

Nhưng tưởng tượng rất tốt đẹp, hiện thực lại vô cùng tàn khốc.

Linh lực của Lạc Điệp Y không ngừng rót vào, trong lòng không ngừng thúc giục, nhưng Trừng Ảnh Kiếm lại giống như một đứa bé nghịch ngợm, chậm rì rì mà hút linh lực, không nhiều lắm, nhưng lại không ngừng hút…

Làm cho Lạc Điệp Y có cảm giác muốn phát điên! 

Bởi vì, linh lực của nàng còn chưa tới một phần trăm…

“Loảng xoảng!”

Dòng khí màu đen ngưng tụ lại thành hình trụ đâm thẳng vào cấm chế. 

Lạc Điệp Y lúc này đã sắp cạn kiệt linh lực, bị va chạm một trận nặng nề như vậy, thân hình của nàng tức khắc bị đánh bay ra, đập vào trên vách tường!

“Không!” Lạc Điệp Y hét lên tiếng rống giận thê lương!

Trừng Ảnh Kiếm của nàng! 

Trừng Ảnh Kiếm đã sắp ăn no rồi!

Thời khắc mấu chố như vậy, nàng sao lại bị đánh bay chứ?

Nàng không cam lòng, chuyện này so với giết nàng còn thống khổ hơn! 

Lạc Điệp Y bị đâm bay xuống mặt đất, nhưng nàng nhịn xuống đau nhức trên thân thể, lộn người một cái đã bò dậy, thân thể giống như đạn pháo bay thẳng đến trước mặt Trừng Ảnh Kiếm.

“Trừng Ảnh Kiếm, Trừng Ảnh Kiếm của ta!” Lạc Điệp Y nhanh chóng vươn tay trái đến chỗ Trừng Ảnh Kiếm.

Nhưng mà, điều làm nàng hỏng mất đã xảy ra. 

Nàng quên mất, bên ngoài Trừng Ảnh Kiếm có cấm chế, không có linh lực thì đừng hòng chạm vào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.