Trong lúc nhất thời, vài cá nhân đều dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn Tô Lạc.
“Phốc!” Vốn Lạc Điệp Y còn đang thương tâm muốn chết cười lạnh ra tiếng: “Tô Lạc, ngươi chạy nhanh đi ra đi, còn ngại mất mặt chưa đủ sao?”
Lý Dao Dao trào phúng gợi lên khóe môi: “Ngay cả chuôi kiếm cũng cầm không được, ai, thiệt là mất mặt, sao ngươi lại không biết xấu hổ mà đi rút kiếm chứ? Ta nếu là ngươi, khẳng định đã trực tiếp từ bỏ.”
Tô Lạc liếc nhìn nàng một cái, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Lý Dao Dao đón nhận tầm mắt của Tô Lạc, tức khắc trong lòng cứng đờ. Rõ ràng là phế vật không hề linh lực, nhưng cặp mắt kia lại sáng ngời như vậy, làm người không tự chủ được mà sợ hãi.
Lý Dao Dao lạnh lùng hừ một tiếng, biệt nữu quay mặt đi!
Tô Lạc hơi hơi nhíu mày, nếu muốn cầm Trừng Ảnh Kiếm, không phải hoàn toàn không được, nhưng mà… thân thể của nàng chắc chắn sẽ bị thương tổn vô cùng lớn.
Khi Tô Lạc còn chưa quyết định được phải làm gì thì, bỗng nhiên, một cái bóng đen đập thẳng xuống đầu nàng.
Tốc độ của nó vô cùng nhanh!
Nhanh đến mức mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, đồ vật đã đập lên đầu Tô Lạc.
Nam Cung Lưu Vân có tốc độ nhanh đến mức nào chứ, nhưng ngay cả hắn đều không thể ngăn cản thứ kia rơi xuống.
Chỉ nghe “Bốp” một tiếng vang lên, thứ đồ kia đã đập xuống đầu Tô Lạc, khiến nàng chóng cả mặt, thiếu chút nữa là không đứng thẳng được.
“Thứ gì?” Tô Lạc buồn bực mà cầm thứ vừa đập vào đầu nàng lên.
“Đây là cái gì?” Tử Nghiên tò mò mà hỏi một câu.
“Hình như là bao tay…” Tô Lạc có cảm giác cạn lời, nàng ngẩng đầu bốn mắt nhìn xung quanh, lại không phát hiện một chút manh mối nào.
Sao đầu nàng lại bị một cái bao tay đập trúng chứ? Tô Lạc nghĩ cả trăm lần cũng nghĩ không ra.
Mọi người cũng đều cảm thấy kỳ quái cực kỳ.
Cái bao tay này rốt cuộc là bay từ đâu ra? Còn ném chính xác ngay lên đầu của Tô Lạc?
Như vậy xem ra, nàng rốt cuộc vẫn là may mắn hay là không may mắn đây?
Khi mọi người ở đây còn đang mờ mịt khó hiểu thì một thanh âm trêu chọc bỗng nhiên vang lên.
“Nha đầu, vừa rồi quên cho ngươi khen thưởng, hiện tại tư mình đưa tới cho ngươi, ta tốt bụng quá đúng không?” Thanh âm khí định thần nhàn của Thất công tử làm người ta giật nảy mình.
Ai cũng không nghĩ tới, Thất công tử của cửa thứ bảy sẽ chạy đến cửa thứ tám.
Phải biết rằng, tuy rằng đây là Cửu Trùng Điện, một cái là tầng bảy, một cái là tầng tám, nhưng mỗi một tầng đều là một thế giới độc lập, chỉ có đi qua Truyền Tống Trận mới có thể đến được.
Tô Lạc vuốt ve cái bao tay, đuôi lông mày hơi nhướng lên, nét mặt thể hiện ý cười: “Cám ơn.”
Nàng thật sự muốn cảm tạ vị Thất công tử này.
Cái bao tay này tiết kiệm không ít sức lực giúp nàng mà.
Thất công tử được Tô Lạc cảm ơn một tiếng, hì hì cười, khi Tô Lạc muốn gọi hắn lại thì hắn đã xoay người biến mất không thấy.
“Bao tay này… Là cái gì?” Tử Nghiên tò mò.
“Thử xem sẽ biết.” Tô Lạc cười nhạt, thong thả ung dung mà đeo cái bao tay màu xanh dương đó vào.
Nếu không đoán sai thì cái bao tay này chắc chắn sẽ mang đến niềm vui rất lớn cho nàng.
Mắt thấy càng ngày càng nhiều dòng khí màu đen ùa vào tới, Tô Lạc hít sâu một hơi, mang theo bao tay tay chậm rãi duỗi vào trong cấm chế của chuôi kiếm…
“A!”
Mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, nhìn lại lần nữa, lại thấy Tô Lạc đã chặt chẽ cầm chắc chuôi kiếm!
Cầm! Thế nhưng dễ như trở bàn tay cầm được!
Lý Dao Dao khiếp sợ đến mức cằm đều rớt xuống đất!
Sao có thể?
Mỗi người các nàng nếu muốn tiếp xúc đến chuôi kiếm, đều phải hao phí vô số linh lực vật lộn với cái cấm chế kia, rất khó rất khó mới có thể cầm được chuôi kiếm, mà Tô Lạc…
Sau khi nàng mang cái bao tay kia vào đã có thể trực tiếp cầm chuôi kiếm? Cái cấm chế kia không hề bài xích nàng?
Sao lại không công bằng như vậy chứ!
Lý Dao Dao và Lạc Điệp Y ghen ghét nghiến răng nghiến lợi, dùng mắt trừng phía sau lưng Tô Lạc, hận không thể trừng ra hai cái lỗ máu.
Nhưng là, mặc kệ các nàng ghen ghét như thế nào, việc Tô Lạc cầm được chuôi kiếm là sự thật.
Hiện tại, điều duy nhất mà Tô Lạc phải làm chính là rút thanh kiếm này ra.