Mặc dù Lý Dao Dao không muốn nghe theo lời của Tử Nghiên, nhưng mà lời nàng ta nói không phải không có lý.
Vừa rồi, nàng rõ ràng cảm giác được nắm đấm của bọn dần dần có chút lợi hại, dường như càng ngày càng mạnh hơn.
Nghĩ vậy, trong giây lát, Lý Dao Dao hạ quyết tâm.
Ngay tại thời điểm bốn gã ông chú người sắt sắp tung nắm đấm vào người nàng, Lý Dao Dao dùng dải lụa mỏng ở cánh tay quấn lấy cây cột, thân hình nhanh như tia chớp bay vọt xuống.
“Phanh!”
Một chân Lý Dao Dao đạp thật mạnh lên đầu một ông chú người sắt, khiến đầu hắn trực tiếp bị đạp thủng một lỗ, máu tươi không ngừng phun ra ngoài.
Thấy một màn như vậy, Lý Dao Dao lập tức chấn kinh!
Nàng thật sự không nghĩ tới, ông chú người sắt hung mãnh từng ném chết Lạc Điệp Y lại có thể yếu đuối mong manh, chẳng thể đỡ nổi một kích như vậy.
Nghĩ vậy, Lý Dao Dao hận không thể trực tiếp tự đánh đầu mình đến chết.
Ông chú người sắt này lảo đảo thân mình, chưa chờ hắn đứng vững, Lý Dao Dao lại tung thêm một cú đá thật mạnh nữa vào người hắn.
Ông chú người sắt ngu ngốc tránh cũng không tránh được, trực tiếp bị đạp một cái.
Hắn trực tiếp ngã ngồi xuống đất, đầu hắn lúc này đã bị Lý Dao Dao đạp thụt vào cổ.
Cho nên, thoạt nhìn, ông chú người sắt này tựa như một thi thể không đầu, nhìn vừa ghê tởm vừa khủng bố, tạo cho người ta một cảm giác rợn người.
Cú đạp vừa rồi Lý Dao Dao đã dùng mười phần sức lực.
Đương nhiên, biết rõ đối phương yếu hơn mình, nàng chẳng lẽ lại không nhân cơ hội mà bắt nạt?
Ba ông chú người sắt còn lại cũng bị Lý Dao Dao thu thập sạch sẽ.
Cuối cùng, thân hình Lý Dao Dao như tiên tử giáng trần mà hạ xuống sàn đấu. Nàng từ trên cao nhìn đống thi thể ngổn ngang trên mặt đất, vẻ mặt hiện lên một tia đắc ý.
Sau đó, nàng ta trực tiếp đi xuống dưới đài.
Lý Dao Dao vênh váo tự đắc bước đến trước mặt Tử Nghiên, chán ghét nhíu mày: “Thật đen đủi, vậy mà giúp các ngươi giải quyết bốn cao thủ.”
Bị Tử Nghiên nhắc nhở, Lý Dao Dao mới sực nhớ ra thi thể của Nhị sư huynh vẫn còn trên đài chiến đấu.
Vừa rồi, sau khi nàng đánh thắng, nàng chỉ mải lo đắc ý trước mặt Tô Lạc mà quên mất chuyện này.
Lý Dao Dao nhanh chóng quay đầu lại nhìn, nhưng điều khiến nàng khó tin chính là những thi thể trên đài hiện đã biến mất sạch sẽ.
“Tại sao lại như vậy?” Nhìn trên nền cẩm thạch trắng trên đài trơn loáng bóng nhẵn như lúc ban đầu, như thể hoàn toàn chưa từng phát sinh bất cứ trận chiến đẫm máu nào.
Tử Nghiên phẫn nộ nhìn chằm chằm Lý Dao Dao: “Nhị sư huynh vì ngươi mà chết, hiện tại đến xương cốt cũng tan biến, Lý Dao Dao, ngươi thật quá nhẫn tâm! Nhị sư huynh dù có xuống suối vàng cũng tuyệt đối không quên ngươi đâu!”
“Ngươi bớt nói nhảm lại cho ta!” Lý Dao Dao nhớ đến đôi mắt phức tạp của Nhị sư huynh trước khi chết, nhất thời trong lòng hoảng sợ.
“Hừ!” Tử Nghiên xoay đầu đi, không để ý tới nàng ta nữa.
Lý Dao Dao cũng không còn vênh váo tự đắc đi xuống, nàng ta yên lặng mà đứng ở một bên, vẻ mặt có chút thê lương.
Suy cho cùng, hoá ra là bất kể lúc nào, bất kể nàng khắc khẩu với ai, Nhị sư huynh đều kiên định mà đứng phía sau nàng, làm chỗ dựa vững chắc cho nàng, nhưng hiện tại huynh ấy đã biến mất vĩnh viễn.
Không khí bốn phía ngay lập tức an tĩnh đến mức quỷ dị.