Thực nhanh, đã có hai ông chú người sắt chậm rãi đi lên đài, hai tay của bọn họ chắp ở phía sau, lẳng lặng đứng thẳng.
Miệng Tử Nghiên có chút đắng.
Hai người kia vừa thấy đã biết là có thực lực bất phàm, ít nhất cũng là cấp chín, nhưng nàng cũng chỉ là cấp bảy, Bắc Thần Ảnh cấp tám, làm sao mà đánh được?
Lúc này, Tô Lạc cũng rất rối rắm trong lòng.
Tô Lạc đột nhiên hỏi Nam Cung Lưu Vân: “Hai người trên cấp mười kia, ngươi có bao nhiêu phần trăm có thể đánh thắng?”
Dung nhan tuấn mỹ của Nam Cung Lưu Vân bao phủ đầy bóng ma: “Một.”
“Vậy nếu ta bám trụ được người còn lại trong mười giây thì sao?” Tô Lạc siêng năng hỏi.
“Ba.” Cao thủ so chiêu, một giây đồng hồ cũng có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
“Như vậy thì được.” Tô Lạc hạ quyết tâm, nàng giữ chặt Tử Nghiên đang hồi hộp, thấp giọng nói: “Ngươi từ từ đã.”
“Hả?” Tử Nghiên xoay người, khó hiểu nhìn Tô Lạc.
Tô Lạc lấy một hòn đá nhỏ từ không trung ra, yên lặng nhét vào trong tay nàng, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Ngươi nhớ kỹ, khi sinh mệnh gặp nguy hiểm, đập tàng đá này vào người đối phương có thể sẽ cứu được một mạng.”
Vừa rồi Tô Lạc đã thương lượng xong với hòn đá nhỏ.
Hòn đá nhỏ tuy rằng không vui chút nào, nhưng vẫn không thắng nổi Tô Lạc.
Cả đời trước và đời này của Tô Lạc cũng chỉ có một mình Tử Nghiên là có thể xem như bạn tốt, nàng không hy vọng Tử Nghiên xảy ra chuyện.
Tử Nghiên nhận lấy cục đá của Tô Lạc.
Cục đá này ước chừng to bằng quả trứng gà, toàn thân có đỏ đậm, không hề có bất kì dao động linh lực nào.
Nàng có chút hoài nghi mà nhìn Tô Lạc… Đây là thứ gì?
Tô Lạc cười cười: “Ngươi đừng coi khinh nó, lúc trước nó dùng hết toàn lực có thể làm lão vu bà Yên Hà trọng thương.”
Nghe Tô Lạc nói như vậy, đáy mắt Tử Nghiên có thêm chút vui mừng: “Vậy thì thật tốt quá.”
Vốn dĩ nàng ngay cả một phần thắng cũng không nắm chắc, hiện tại đã tự tin hơn một chút.
Tô Lạc nghĩ nghĩ, lấy một cái chai trong lòng ngực ra đưa cho Tử Nghiên: “Đây là Phấn Ăn Mòn, ngươi cầm, hành sự tùy theo hoàn cảnh.”
Trong mắt Tử Nghiên tràn đầy lo lắng, muốn nói lại thôi: “Vậy ngươi thì sao?”
“Ngươi yên tâm đi, ta còn hai con linh sủng và một con thực vật sủng, đến lúc đó sẽ dùng hết.” Tô Lạc tràn đầy tự tin nói.
Tử Nghiên thấy Tô Lạc tin tưởng mười phần, cũng thật sự tin nàng, gật gật đầu: “Được! Chúng ta tranh thủ xử lý hai người này, như vật áp lực của các ngươi cũng sẽ giảm bớt.”
“Ừ.” Tô Lạc cười vỗ vai nàng.
Tử Nghiên và Bắc Thần Ảnh chậm rãi bước lên trên đài cao.
Chiến đấu, chạm vào là nổ ngay!
Lúc này, Tô Lạc nhìn bọn hắn chằm chằm.
Hai ông chú người sắt chia nhau đánh với Tử Nghiên và Bắc Thần Ảnh.
Bắc Thần Ảnh và một ông chú đánh tới mức khó phân.
Lại nói đến Tử Nghiên.
Nàng chỉ là một bé cấp bảy nho nhỏ, đừng nói đến chiến đấu, ngay cả trốn cũng trốn không kịp, đã bị xách lên như con gà con.
Đống kỹ xảo chiến đấu mà Tử Nghiên nghĩ thầm trong lòng lúc trước hoàn tòa không có đất dụng võ.
Ông chú người sắt vẫn đứng trên đài nhìn, hắn hiển nhiên đang nghĩ tới chuyện của Lý Dao Dao, cảm thấy cứ để sự tình tiếp tục thì biến cố sẽ xảy ra.
Vì thế, hắn không chút nào thương tiếc mà giơ Tử Nghiên lên.
“A!” Tử Nghiên gấp đến độ lớn tiếng kinh hô.
Nhưng mà lúc này đây, ông chú người sắt này không muốn quăng Tử Nghiêng ra ngoài, chỉ thấy hai chân của hắn trầm xuống, trong tay dùng sức!