Vô số quả cầu ánh sáng nhỏ vây xung quanh ông chú người sắt này.
Không ai có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong vòng vây đó.
Thân hình thon dài của Nam Cung Lưu Vân lao tới giống như bão tố thổi quét qua lao theo những quả cầu ánh sáng.
Hắn nhấc tay một cái, một thanh trường kiếm đen nhánh xuất hiện trong tay hắn.
Xích Tiêu Kiếm danh dương thiên hạ!
Nam Cung Lưu Vân cầm Xích Tiêu, giơ lên cao, mạnh mẽ đâm thẳng vào trong vòng vây của những quả cầu ánh sáng.
Nam Cung Lưu Vân giáng xuống từ trên trời, dùng một đao đâm thẳng xuống!
Keng!
Tiếng kim loại va chạm vang lên không dứt bên tai.
Trong lúc nhất thời, tia lửa bắn ra bốn phía.
Vòng vây ánh sáng vốn đang bao lấy ông chú người sắt tự động tản ra hai bên.
Một kiếm này của Nam Cung Lưu Vân mạnh đến mức có thể chẻ đôi cả đại dương, lúc này vòng bảo hộ làm bằng linh lực xung quanh ông chú người sắt đã bị Nam Cung Lưu Vân dùng một kiếm đánh nứt!
Ông chú người sắt giơ cánh tay phải lên cao, ra sức ngăn cản Xích Tiêu Kiếm.
Bên cánh tay phải của hắn có một lớp bảo hộ bằng kim loại.
Đáy mắt của Nam Cung Lưu Vân hiện lên một tia sáng lạnh kì dị, hắn nhanh chóng rót linh lực vào trong lòng bàn tay.
“A!” Sắc mặt của ông chú người sắt đỏ lên, một đôi mắt trợn tròn to như chuông đồng, trong mắt tràn đầy máu tươi, dữ tợn đáng sợ.
Trong phạm vi ba mét xung quanh hắn, gạch lát trên thạch đài nứt ra từng mảng lớn, dày đặc như mạng nhện.
Nam Cung Lưu Vân từng bước ép sát, ông chú người sắt ra sức chống cự.
Trong khoảng thời gian ngắn, Nam Cung Lưu Vân cũng không bắt được hắn.
Tương phản với nơi này chính là Tô Lạc bên kia, lúc này tình huống đã trở nên vô cùng nguy hiểm.
Tô Lạc vốn dĩ không có một chút sức chiến đấu nào, nàng chỉ có thể chiến đấu dựa vào linh sủng.
Tên cường giả cấp mười này vượt trước một bước, không đợi Tô Lạc phản ứng kịp đã đánh thẳng một chưởng về phía Tô Lạc!
Trong mắt của ông chú người sắt, chỉ cần giết tiểu nha đầu trước mặt, nhiệm vụ của hắn sẽ hoàn thành một nửa.
Nhưng vào lúc này, Tiểu Thần Long và Cửu Vĩ Linh Hồ một trước một sau nhảy lên.
Tiểu Thần Long dùng lực phòng ngự cường đại của nó để đỡ chưởng, mà Cửu Vĩ Linh Hồ nhanh chóng nhảy đến sau lưng ông chú đại hán, đánh một quyền thật mạnh lên đầu hắn!
Có Tiểu Thần Long chống đỡ ở phía trước, một chưởng kia khi lan tới chỗ Tô Lạc đã yếu hơn rất nhiều.
Nhưng đối với Tô Lạc mà nói, dù lực đánh có yếu tới mức nào thì cũng có nguy cơ rất lớn. Chỉ thấy thân hình của Tô Lạc hơi lung lay, nhưng cũng may Nam Cung Lưu Vân vẫn luôn dành một phần linh lực để ngưng tụ vòng bảo hộ che chở cho nàng, nếu không lúc này nàng sớm đã hương tiêu ngọc vẫn.
“Ngao ngao ngao!” Tiểu Thần Long thấy Tô Lạc bị ảnh hưởng, rống giận lao thẳng đến chỗ của ông chú người sắt!
Mà lúc này, tiểu hồ ly đang đứng trên người ông chú người sắt đang đánh hết đấm này đến đấm khác lên đầu hắn.
Hai con tiểu linh sủng có tốc độ cực nhanh vây quanh ông chú người sắt này.
Nguyên nhân chính là vì ông chú người sắt có thân hình khổng lồ, hai con linh sủng lại có thân hình thấp bé, cho nên đối với ông chú người sắt thì đây chắc chắn là một bất lợi.
Thật giống như con chuột đánh con voi vậy đó, con chuột có thể thực nhanh nhẹn linh hoạt, thay đổi phương hướng chạy trốn khắp nơi, nhưng voi tuy rằng có lực lượng mạnh mẽ nhưng thân hình thì rất vụng về.
Cho nên, hai con linh sủng ngăn ông chú người sắt lại, không để hắn thương tổn Tô Lạc, cũng không cho hắn cơ hội liên thủ với một ông chú người sắt khác để đối phó Nam Cung Lưu Vân.
Nhưng ông chú người sắt cũng không phải chỉ có hư danh, thực lực của hắn cũng không kém Nam Cung Lưu Vân.
Hắn lại bị chặn đường cản trở một lần nữa, đã tới mức không kiên nhẫn nữa rồi!
Đôi mắt của ông chú người sắt bắn ra một luồng ánh sáng.
Sau đó, chỉ thấy hai tay của hắn mở rộng ra đằng sau, ngực ưỡn lên, trong miệng bỗng nhiên rống giận ra tiếng: “A!”
Tiếng rống này vừa vang lên, không khí đã ngay lập tức thay đổi, giống như mặc biển cuộn trào đầy sóng lớn, linh lực cuồng bạo đến mức dường như có thể xé rách cả không khí.