Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1178: Cửa cuối cùng (5)



“Đùng!” Một tiếng đùng vang lên trả lời nghi vấn của Tô Lạc.

Lúc này, Trừng Ảnh Kiếm trực tiếp rơi xuống mặt đất, đập thành cả một cái hố sâu!

Tô Lạc tức khắc cạn lời! 

Gặp qua người nhát gan, nhưng chưa từng thấy kiếm nhát gan, hôm nay biểu hiện của Trừng Ảnh Kiếm rốt cuộc cũng khiến nàng mở rộng tầm mắt! Trên đời này vậy mà còn có kiếm tham sống sợ chết!

Không dám lên thì không dám lên thôi, mắc gì vừa rồi cỏn giả vờ liều mạng xông lên chứ? Tô Lạc ưu nhã đỡ trán, cạn lời nhìn trời.

Mà lúc này Trừng Ảnh Kiếm đang làm gì? 

Nó khống chế thân kiếm, bay nhanh về phía Tô lạc, liều mạng muốn chui vào trong không gian của Tô Lạc, nhưng bị Tô Lạc chụp đầu một cái thì ngay tức đã thành thật.

“Lâm trận bỏ chạy, theo luật mà trảm!” Tô Lạc oán hận bắn chuôi kiếm.

“Keng…” Trừng Ảnh Kiếm phát ra một tia kiếm minh, tựa hồ rất không phục. 

Không nói đến Tô Lạc và kiếm linh, chỉ nói đến ông chú người sắt.

Vừa rồi bởi vì Trừng Ảnh Kiếm lâm trận bỏ chạy, một đấm tay mang theo lực lượng cuồng cuồng bạo kia của hắn tức khắc như đấm vào bông, càng bởi vì đối phương lâm trận bỏ chạy, hắn thu thế không được, lảo đảo thiếu chút nữa té sấp về phía trước.

Lúc này, Nam Cung Lưu Vân đã giải quyết xong đối thủ của hắn, hắn nhanh như điện, bước chân chỉ để lại tàn ảnh, khi hắn xuất hiện lại lần nữa thì đã đến sau lưng ông chú người sắt. 

Hắn nắm chặt Xích Tiêu Kiếm, quanh thân bộc phát ra lực lượng mạnh như bom nổ, khí thế giết chóc thị huyết bao phủ hắn.

Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân gợi lên một nụ cười lạnh đáng sợ.

Xích Tiêu Kiếm đâm từ sau lưng ông chú người sắt. 

Trải qua một vòng chiến đấu vừa rồi, Nam Cung Lưu Vân sớm đã thấy rõ, đám ông chú người sắt đừng thấy bộ dáng thật cường tráng, bọn họ vẫn có điểm yếu.

Nhược điểm của bọn họ chính là thân thể cường tráng nhưng eo mềm như đậu hũ!

Phần đầu và phần thân của bọn họ đều có lớp phòng ngự rất biến thái, nhưng phần eo của bọn họ lại là nhược điểm. 

Cho nên Nam Cung Lưu Vân không chút do dự trực tiếp đâm vào thắt lưng hắn!

Ông chú người sắt cảm giác được nguy hiểm tiến đến, suy nghĩ của hắn thay đổi thật nhanh, thân hình trực tiếp té sấp về phía trước, nguy hiểm tránh được công kích trí mạng của Nam Cung Lưu Vân.

Tuy rằng tránh đi được phần eo trí mạng, nhưng sườn eo vẫn bị Nam Cung Lưu Vân xẹt qua, tạo thành một vết thương thật lớn! 

Ông chú người sắt lăn lộn một cái, thay đổi thân hình, đầu bay thẳng đến chỗ Nam Cung Lưu Vân!

Lúc này hắn giống như một con trâu đáng sợ hùng hục lao đế!

Tô Lạc thấy Nam Cung Lưu Vân tiếp nhận, trong lòng tức khắc buông lỏng, nhưng là nhìn thấy ông chú người sắt này không tiếc mạng sống mà lao đến tấn công, nàng tức khắc rùng mình, ánh mắt gắt gao trừng Nam Cung Lưu Vân. 

Thân hình Nam Cung Lưu Vân nhanh như điện, bắn về phía giữa không trung!

Từ trên cao nhìn xuống, ống tay áo của hắn bay lên, tức khắc mưa to trút xuống giữa không trung.

Ông chú người sắt tức khắc bị mưa to bao phủ, hơn nữa, hắn cũng mất đi mục tiêu công kích. 

Hắn vừa nhấc đầu đã nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân đứng giữa không trung, nhanh nhẹn như tiên, trong mắt hiện lên phẫn nộ!

“Rầm!”

Một tiếng vang nhỏ vang lên, ông chú người sắt khổng lồ này đột ngột mọc lên từ mặt đất, vững vàng bay lên giữa không trung. 

Lúc này, trong mắt Tô Lạc hiện lên nôn nóng.

Nam Cung Lưu Vân vừa mới lên cấp mười, ông chú người sắt kia lại là đỉnh cấp mười, luận thực lực, Nam Cung Lưu Vân chưa chắc có thể đánh thắng hắn… Nhưng mà, đáy mắt Tô Lạc lại hiện lên một tia giảo hoạt.

Nam Cung Lưu Vân muốn làm chuyện mờ ám gì với nước, Tô Lạc rõ ràng, cũng vì thế mà trong mắt nàng hiện lên hứng thú chuẩn bị xem diễn. 

Lúc này, Nam Cung Lưu Vân cao cao đứng ở tại chỗ, ống tay áo tung bay, giống như thần thánh cao quý vô song.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.