Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1181: Xích huyết huyền sâm (2)



Nhưng mà Nam Cung Lưu Vân còn chưa bước lên bước nào thì thi thể của ông chú người sắt ở phía trước bỗng nhiên…

“Lạch cạch.” Một âm thanh vang lên, lớp kim loại trên người hắn lần lượt rớt xuống đất.

Sau đó, cơ thể của ông chú người sắt như bị nướng chín, khô khốc giống như món gà quay, nhưng với tốc độ nhanh hơn và mắt thường cũng có thể thấy được sự biến đổi rõ rệt đó. Cuối cùng, cơ thể của ông chú người sắt này teo tóp lại như một xác ướp đã hong gió nhiều năm. 

“Từ từ đã!” Tô Lạc giữ chặt lấy Nam Cung Lưu Vân: “Ngươi không thể đi!”

Một màn vừa rồi trên đài chiến đấu thật sự là khiến người khác sợ hãi khiếp vía.

Đôi mắt của Nam Cung Lưu Vân hơi hơi nheo lại, nhưng thời khắc hắn cúi cuống nhìn Tô Lạc, đôi mắt đen nhánh đã không còn bất cứ gợn sóng nào, ngược lại chứa đầy ý cười: “Làm sao vậy? Mới có một chút mà đã quyến luyến không muốn rời xa ta rồi sao?” 

Tô Lạc tức giận trừng hắn một cái: “Vừa rồi nhìn thấy một màn kia, đừng nói với ta ngươi không thấy. Chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?”

Nam Cung Lưu Vân vỗ nhẹ đôi vai gầy gầy của nàng: “Không sao đâu, tin tưởng ta, được không?

“Không được!” Tô Lạc bỗng nhiên vô cùng kiên định: “Ngươi không thể đi! Ta không thể để ngươi mạo hiểm như vậy.” 

“Lạc Lạc, đó chính là Xích Huyết Huyền Sâm.” Nam Cung Lưu Vân vui vẻ mà xoa đầu nàng, nhẹ giọng giải thích: “Có được Xích Huyết Huyền Sâm, bệnh của ngươi sẽ được chữa khỏi, ngoan nào.”

Nam Cung Lưu Vân ôn nhu mà nhẹ nhàng gỡ tay Tô Lạc ra.

“Ai có thể chứng minh được trong hộp kia chính là Xích Huyết Huyền Sâm? Nếu như ngươi bị lừa thì sao?” Tô Lạc kiên định mà giữ chặt ống tay áo của Nam Cung Lưu Vân, trong đôi mắt toát lên một ánh nhìn nghiêm túc xưa nay chưa từng có. 

Đã trơ mắt nhìn cảnh tượng ông chú người sắt nhanh chóng biến thành xác ướp hong gió chỉ trong tích tắc như vậy, Tô Lạc sao có thể yên tâm để Nam Cung Lưu Vân đi lên đó? Thời gian trôi đi trên đài chiến đấu rõ ràng không giống với thời gian bình thường.

Chính lúc này, trên bầu trời ẩn ẩn truyền đến một tràng tiếng cười.

“Nha đầu thúi, bổn điện chủ có thể chứng minh, trong hộp kia chính là Xích Huyết Huyền Sâm, là phương thuốc có thể trị khỏi bệnh cho ngươi.” Điện chủ điện Cửu Trùng không biết xuất hiện từ khi nào cất tiếng nói. 

Mà hắn lúc này cũng không phải dùng chỉ xuất hiện gương mặt to tướng thông qua ảo cảnh, mà trực tiếp hiện thân hình người đi đến gần.

Hắn mặc trường bào màu đen tuyền, áo bào to rộng buông xuống ôm trọn cơ thể, vuông góc với mặt đất.

Đôi tay hắn chắp ở sau lưng, miệng cười tủm tỉm đứng tại kia nhìn Tô Lạc. 

Khuôn mặt tươi cười kia ở trong mắt Tô Lạc chính là nụ cười giảo hoạt, xảo trá âm hiểm.

“Không thể đi!” Tô Lạc vẫn kiên định mà giữ chặt lấy Nam Cung Lưu Vân: “Ta có dự cảm, khó khăn của chín cửa ải vừa rồi cộng lại cũng không nguy hiểm bằng bây giờ ngươi đi lên đài chiến đấu.”

Nam Cung Lưu Vân sao lại không biết điều này? Thật ra, thân là cường giả cấp mười, cảm giác với nguy hiểm của hắn vô cùng nhạy bén. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự quỷ dị thần bí mà đài chiến đấu mang lại. 

Đuôi lông mày trên mặt điện chủ điện Cửu Trùng khẽ nhếch lên, hắn cười như không cười: “ Xích Huyết Huyền Sâm trên đời này chỉ có một gốc. Đó là phần thưởng cho các ngươi, nếu các ngươi không cần, vậy thì… chi bằng huỷ nó đi vậy!”

Lời hắn nói ra nhẹ nhàng bâng quơ, trên mặt không chút biến đổi, tự nhiên như nước chảy mây trôi, cứ như chẳng qua chỉ là huỷ đi một củ cà rốt vậy.

Nam Cung Lưu Vân cười nhạt: “Khoan đã!” 

“Như thế nào? Ngươi thật sự muốn đi lên lấy sao?” Điện chủ điện Cửu Trùng cười tủm tỉm nhìn Nam Cung Lưu Vân, cặp mắt nhỏ hắn loé sáng như sao trời, vô cùng cao thâm khó đoán.

Nam Cung Lưu Vân hơi hơi gật đầu: “Có gì không thể?”

“Ngươi không sợ thời gian trôi đi như nước chảy xuôi, ngươi sẽ già đi theo năm tháng, rồi trong nháy mắt biến thành bộ xương khô sao?” Điện chủ điện Cửu Trùng cười như không cười nhướng mày, bình tĩnh mà vuốt cằm. 

Đôi mắt đen nhánh như mực của Nam Cung Lưu Vân thâm sâu khó lường, hắn cười cười bí ẩn, xoay người bước lên đài chiến đấu.

“Nam Cung Lưu Vân, ngươi đứng lại đó cho ta!” Tô Lạc gấp đến độ kêu to!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.