Cho nên, dù quanh thân tràn đầy sát khí, dù đang ở trong tình huống bất cẩn một chút sẽ chết, nhưng nàng lại bị bảo hộ trong lòng ngực của hắn, bị hôn đến mê loạn, bị che khuất mắt, nên nàng mặc dù có cảm giác kì lạ nhưng lại hoàn toàn không biết chân tướng là gì.
Chi đến khi tình hình chiến đấu bình ổn rồi, Nam Cung Lưu Vân mới chậm rãi buông nàng ra, nhìn nàng hết hơi hít khí liên tục, hắn tà mị cười: “Thích Bổn vương hôn ngươi sao?”
Tô Lạc tức giận đến không biết nói gì, cuối cùng chỉ trừng hắn, liếc mắt một cái, nhặt lên con dao muốn đi rồi nhưng lại ngừng lại.
Từ khi nào mà suối nước nóng này lại có bột phấn vậy? Hơn nữa xem chất liệu thì đây chắc hẳn là sắt thép.
Hơn nữa, mơ hồ còn có thể nhìn ra nguyên hình của nó là mũi tên.
Tô Lạc nhìn về hướng song cửa sổ.
Nơi đó có một lỗ nhỏ cỡ ngón tay, trông rất mượt mà, không lớn không nhỏ, một mũi tên có thể vừa vặn chui qua.
Tô Lạc chuyển mắt, bình tĩnh nhìn Nam Cung Lưu Vân, chỉ như vậy lẳng lặng nhìn, sắc mặc đông lạnh, một câu cũng không nói.
Nam Cung Lưu Vân đứng lêntừ suối nước nóng, thân hình thon dài hoàn toàn bại lộ trước mặt Tô Lạc.
Tóc dài đen nhánh như mực hỗn độn nằm trên bả vai rộng lớn, giọt nước ướt át cuồn cuộn nhỏ giọt, hai viên đỏ thắm trước ngực càng điểm tô thêm da dẻ trắng như ngọc, vai rộng mông hẹp, đường cong hoàn mỹ, một đôi chân thon dài thẳng tắp, dụ người phạm tội.
Trên gương mặt tuyệt thế vô song là nụ cười quyến rũ, mắt đẹp đen nhánh như hồ sâu, cao thâm khó đoán, khi đang nhìn Tô Lạc thì đáy mắt ẩn chứa dịu dàng làm say đắm lòng người, hắn vỗ về khuôn mặt trắng như sứ của nàng, giọng nói quyến rũ trầm thấp, mang theo nụ cười nghiền ngẫm: “Ngươi vừa lòng với thân hình của bổn vương sao?”
Nói lảng sang chuyện khác!
Tô Lạc cong khóe miệng lên, cười nhạt, nhẹ nhàng đẩy hắn ra: “Liên quan gì đến ta chứ?”
Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân trầm xuống, đáy mắt mang theo tàn khốc khát máu: “Lạc nha đầu đang tức cái gì? Bổn vương làm chủ cho ngươi, được chưa?”
Quả thực quá dối trá!
Đáy mắt Tô Lạc hiện lên ý cười mỉa mai lạnh lùng.
Hắn biết rõ đối phương muốn giết nàng, lại còn ở trước mặt nàng giở trò bịp bợm, ý đồ làm loạn việc nghe ngóng, nghĩ nàng thật là con ngốc sao? Nghĩ nàng không biết mũi tên xuyên qua song cửa sổ đó là muốn giết nàng sao? Nghĩ nàng là phế vật vô dụng cái gì cũng không biết sao?
Hắn đang bảo vệ ai? Hắn đang che giấu cho ai? Nghĩ nàng thật sự cái gì cũng không biết sao?
“Nam Cung Lưu Vân, ta bây giờ sẽ không truy cứu, bởi vì ta còn chưa có năng lực để truy cứu, nhưng ngươi cũng đừng khinh người quá đáng!” Tô Lạc không muốn cùng hắn dây dưa vấn đề này.
Hắn có thể chẳng phân biệt đúng sai mà che giấu cho người kia, nhưng đừng bao giờ ở trước mặt nàng giả bộ thâm tình chân thành, muốn dụ dỗ nàng.
Trong nháy mắt, sắc mặt Nam Cung Lưu Vân vây đầy khói mù, đáy mắt kia cất giấu lạnh lùng và sát khí, lại che dấu không được thương tiếc chợt lóe rồi biến mất. Lạc nha đầu của hắn sao lại không thể ngốc một chút chứ?
“Lạc Lạc, ngươi có tin ta không?” Lời nói thật dịu dàng, trong tàn khốc lại có mang theo mong đợi.
Hắn ngóng nhìn nàng, đáy mắt có quá nhiều điều muốn nói lại thôi, ánh mắt thâm thúy không thấy đáy.
Hắn hiểu nữ tử ngạo nghễ độc lập trước mắt này, nàng kiên cường, cao ngạo, yêu hận rõ ràng, máu lạnh không lưu tình. Nàng thông minh, cơ trí, quan sát tỉ mỉ, vô cùng cẩn thận. Đôi mắt của nàng quá sáng, sáng tới mức dường như có thể nhìn thấu nhân tâm, mọi bí mật ở trước mắt nàng đều rõ ràng vô cùng.
Tô Lạc nhìn Nam Cung Lưu Vân, đôi mắt kia của hắn để lộ quá nhiều tin tức, nhiều đến mức khiến nàng dường như khó có thể thừa nhận.