“Phụ thân đại nhân! Tứ muội thật sự biến mất rồi, nghe nói đã làm ra nhiều chuyện mất mặt, mà chúng ta cái gì cũng không biết.”
Tô Vãn hưng phấn chạy đến thư phòng của Tô Đại Tướng Quân, che dấu kích động trong đáy mắt, nàng tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh để nói.
Bút lông trong tay Tô Đại Tướng Quân trượt mất, hắn ngước mắt, đôi mắt sắc bén như điện nhìn Tô Vãn, giọng nói tràn đầy nghiêm khắc: “Nói hươu nói vượn cái gì!”
“Phụ thân đại nhân, là thật! Tô Lạc tiểu tiện… Phụ thân đại nhân, ngài cho rằng Tứ muội muội vẫn đang bị nhốt, nhưng ngài không biết nàng đã sớm bỏ trốn, nghe nói ở bên ngoài xằng bậy, đắc tội cả Dao Trì Tiên Tử!"
Vì dụ dỗ Tô Tử An tự mình đi xem, Tô Vãn mang cả chuyện của Dao Trì Tiên Tử ra nói.
Ánh mắt Tô Tử An biến đổi.
Hắn đương nhiên biết Dao Trì Tiên Tử là ai.
Hắn hiểu thế lực sau lưng Dao Trì Tiên Tử hơn bất kỳ ai.
Tô Lạc dám đắc tội Dao Trì Tiên Tử? Lời này từ đâu mà ra?
Nhưng tin đồn vô căn cứ chưa chắc là không có, nếu thật sự không có thì sao người khác lại lan truyền chuyện này?
Tô Tử An đặt bút xuống, đứng dậy: “Chuyện này là thật sao?”
Việc này, hắn đã nửa tin nửa ngờ.
“Đương nhiên là thật! Phụ thân đại nhân, khi nữ nhi nghe thấy chuyện này cũng không tin, nhưng nữ nhi vì sự an toàn và danh dự của gia tộc nên đã đi đến sân sau của Tứ muội muội. Nữ nhi có thể cam đoan, Tứ muội muội thật sự không có ở đó!” Tô Vãn hận không thể chỉ tay lên trời thề.
Chỉ cần có thể thỉnh Tô Tử An đến, khiến hắn chính mắt nhìn thấy Tô Lạc không ở đó, đến lúc đó thì dù Tô Lạc không đắc tội Dao Trì Tiên Tử thì tội danh này cũng sẽ nằm trên người nàng ta.
Thần sắc Tô Tử An khẽ biến, suy nghĩ một lúc, sau đó trịnh trọng nói: “Nếu là như thế thì đi xem xem.”
Bởi vì sự việc có liên quan đến Dao Trì cung, trong lòng Tô Tử An có chút bất an.
Dao Trì cung quả thật chính là sự tồn tại siêu nhiên ở đế quốc, bởi vì vị cung chủ đại nhân tiền nhiệm hàng năm bế quan kia của Dao Trì cung là cường giả cấp mười, đưa mắt tìm khắp thế giới cũng chỉ có thể đếm trên đầu bàn tay.
Có thể nói, hắn là Định Hải Thần Châm của Đông Lăng quốc, có hắn ở đây, Đông Lăng sẽ không có nguy hiểm diệt quốc. Với địa vị như vậy, ai lại không kinh sợ Dao Trì cung chứ?
Cũng trên cơ sở đó, ai dám đắc tội Dao Trì cung? Ai dám đắc tội người được sủng ái nhất Dao Trì cung - Dao Trì Tiên Tử? Như vậy không phải đang tìm đến cái chết sao?
Nếu Tô Lạc thật dám đắc tội Dao Trì Tiên Tử, như vậy lựa chọn số một của Tô Tử An tuyệt đối là trói Tô Lạc lại, tự mình áp giải đến Dao Trì cung, đưa nàng cho đối phương, tùy ý Dao Trì cung xử trí, hắn không những sẽ không khổ sở, còn sẽ vỗ tay tán thưởng.
Tô Tử An bước nhanh đến sân của Tô Lạc.
Tô Vãn đi theo sau hắn, đáy lòng kích động liên tục, không thể nào che dấu đượchưng phấn trong đáy mắt.
“Phụ thân, vào thôi, Tứ muội muội thật sự không ở bên trong.” Thấy Tô Tử An do dự đứng ở cửa, Tô Vãn khuyên nhủ.
“Được.” Tô Tử An vén lên áo choàng, nện bước vững vàng tiến vào.
Biểu cảm của hắn nghiêm túc, lạnh lẽo, đen tối không rõ.
Lục La khẩn trương đi ra, nhìn thấy Tô Tử An, nàng nhanh chóng quỳ xuống hành lễ với Tô Đại Tướng Quân.
Tô Tử An lạnh lùng liếc liếc nhìn Lục La đang quỳ gối, đôi tay bắt chéo ở phía sau, thần thái kiêu căng: “Tứ tiểu thư đâu? Còn ở trong phòng?”
Lục La nơm nớp lo sợ không dám ngẩng đầu, thanh âm nhỏ bé yếu ớt như ruồi muỗi: “Ở, ở… tiểu thư ở trong phòng.”
Tô Vãn cười nhạo ra tiếng: “Chết đến nơi còn dám giảo biện, Tứ muội muội rõ ràng không ở phòng trong, tiện nha đầu nhà ngươi thế nhưng còn dám ăn nói bừa bãi, không muốn sống nữa hả?”