Đang đứng ngoài cửa là hai nha hoàn của nàng, một người tên là Hạ Tình, một người tên là Đông Tuyết.
Các nàng rũ mi cúi đầu, ngẫu nhiên ngước mắt hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám tiến lên quấy rầy, bởi vì các nàng hiểu lúc này ai tiến lên khuyên nhủ sẽ trở thành nơi để trút giận của tam tiểu thư.
Các nàng hiểu tính tình của Tô Vãn hơn bất kỳ ai.
Tô Vãn chợt đứng lên, nôn nóng phẫn nộ đi tới đi lui trong phòng, nàng nắm chặt tay, phát hiện mình có làm gì cũng không nhịn được cơn tức này.
Dựa vào cái gì người chịu quở trách mỗi lần đều là nàng?
Lần trước Tô Lạc đánh mình thành như vậy, kết quả phụ thân chỉ nhẹ nhàng cấm túc nàng, chính mình cũng xui xẻo theo.
Lần này cũng vậy, rõ ràng Tô Lạc bỏ nhà trốn đi, ở bên ngoài tiêu dao hơn nửa tháng, sau khi trở về không những không bị trách cứ, mà phụ thân còn trách ngược lại mình?
Từ khi nào mà Tô Lạc đã trèo lên đầu mình, mọi chuyện đều lấy nàng làm chủ chứ?
Tuyệt đối không thể!
Nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này, phải trục xuất nàng khỏi gia môn, nếu không, sau này nàng ở trong phủ làm gì còn chỗ đứng chứ?
Tô Vãn đứng lên, nổi giận đùng đùng đi ra bên ngoài.
Lúc này, nha hoàn Tịch Mai bưng một chén chè hạt sen tiến vào, vốn muốn giúp Tô Vãn hạ hỏa, nhưng khi nàng tiến vào lại đúng lúc Tô Vãn không hề báo trước đi ra ngoài, hai người vừa lúc đụng vào nhau.
“A!” Tô Vãn bị nóng đến hét lên, nàng hung hăng tát một cái, đánh Tịch Mai ngã quay ngay tại chỗ,
“Tiện nhân như ngươi cũng dám ức hiếp ta! Tức chết ta!” Tô Vãn thở phì phì đá nàng một cái, tiện đà xoay người không chút do dự rời đi.
Trước mặt đám hạ nhân này, Tô Vãn cũng không che dấu tính tình ngang ngược của mình, chỉ có ở trước mặt Tô Tử An, nàng mới là Tô Vãn nhu nhược không nơi nương tựa thiện lương nhân từ.
Lần này, Tô Vãn trực tiếp tới phủ Thừa tướng tìm Liễu Nhược Hoa.
Hôm nay, tâm trạng Liễu Nhược Hoa rất tốt.
Bởi vì trong lúc vô ý phát hiện bí mật Tô Lạc trốn nhà rời đi, nàng còn lợi dụng Tô Vãn mượn đao giết người, khiến hai chị em đấu tranh nội bộ, mà nàng lại ngồi đó nhìn hai người đấu nhau, vô cùng dễ chịu thích thú.
Khiến cho khóe miệng của nàng vẫn luôn tràn đầy niềm vui, cả ngày dường như chưa bao giờ ngừng cười.
Thế nhưng bộ dạng tươi cười này của nàng lại khiến đám hạ nhân xung quanh hoảng sợ.
Bởi vì từ sau khi Liễu Nhược Hoa trở lại phủ Thừa tướng, mỗi ngày không phải giận dữ thì là đập phá, điều duy nhất không làm chính là tươi cười.
Chỉ là, khi Liễu Nhược Hoa nhìn thấy Tô Vãn, mày liễu tinh xảo hơi hơi nhăn lại.
Tô Vãn có biểu tình gì vậy? Chẳng lẽ nàng không thành công?
Tô Vãn nhanh chóng vừa vào đã hỏi: “Ngươi chơi ta đúng không?”
Liễu Nhược Hoa buông điểm tâm đang ăn một nửa xuống, trong ánh mắt có chút nghiêm túc: “Sao lại thế này? Ngươi không phải về nhà cáo trạng sao?”
Nhìn bộ dáng thở phì phò này của Tô Vãn, nàng trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, Tô Vãn thở phì phò ngồi xuống, nâng ấm trà lên tự đổ một ngụm trà xanh, uống liền một hơi, sau đó lại ném chén trà thật mạnh lên trên bàn, cả người ngã vào ghế dựa.
Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm Liễu Nhược Hoa, giọng nói lạnh lẽo như động băng: “Ngươi tốt nhất nói thật cho ta biết, Tô Lạc rốt cuộc có đi sơn mạch Lạc Nhật hay không?”
“Ta còn có thể lừa ngươi sao? Thiên chân vạn xác!” Liễu Nhược Hoa không chút nghĩ ngợi đã nói rất chắc chắn.
“Dùng tánh mạng của ngươi để thề đi!” Tô Vãn nghiêm túc cẩn thận, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Liễu Nhược Hoa, khí thế hùng hổ doạ người.