Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 164: Điên Cuồng Cuối Cùng (6)



Lúc này tuy rằng hắn đang trúng mê hồn hương, nhưng còn chưa đánh mất lý trí, võ công cũng còn lại ba phần.

Hắn đường đường là võ giả cấp ba, trong tổ chức cũng xếp hạng hàng đầu, bằng không cũng không dám nhận nhiệm vụ này.

Mặc kệ người ngoài bình luận như thế nào, Tô Lạc trước sau vẫn là Tô gia tứ tiểu thư, đại diện cho thể diện của Tướng Quân phủ.

Một chưởng này vô cùng mạnh mẽ oai phong, dùng hết toàn bộ sức lực của hắn.

Hắn vốn cho rằng một chưởng này dù không giết được đối phương, cũng sẽ khiến đối phương bị thương nặng.

Nhưng mà sự thật lại làm hắn kinh ngạc.

Chỉ thấy Tô Lạc nghiêng người né qua, cùng lúc đó, lòng bàn tay của nàng bỗng nhiên có một điểm đen, cái điểm đen này vô cùng kỳ quái, dường như còn có vòng sáng lóng lánh nho nhỏ, mang theo hư ảnh bay thẳng đến đầu của hắc y nhân!

Ai cũng không nghĩ tới điểm đen nhỏ kia thế mà lại cứng như vậy, chỉ nghe thấy một tiếng đánh vang lên, hai mắt của hắc y nhân tức khắc biến thành hai vòng xoắn, lảo đảo lắc lư, muốn ngất nhưng lại không ngất được.

Tô Lạc vừa thấy, trong lòng tức khắc vui vô cùng.

Không ngờ điểm nhỏ màu đen kia thần kỳ như vậy, nhìn nhỏ xíu thế mà uy lực lại không nhỏ chút nào.

Hơn nữa nó còn đến và đi như một cơn gió không để lại vết tích gì, xuất quỷ nhập thần, thay đổi thất thường, quả thực làm kẻ địch khó lòng phòng bị.

Nàng lấy điểm nhỏ màu đen ra là để thí nghiệm thử, hiện tại nàng vô cùng hài lòng với kết quả thí nghiệm.

Tô Lạc sung sướng nhìn hắc y nhân, trong tay nắm một đống viên thuốc màu đỏ, đếm từng viên từng viên ở trước mặt hắn: “Ta sẽ không giết ngươi, nhưng sẽ cho ngươi ăn một số thứ, ngươi xem, đây là Đoạn Trường Đan, đây là Ngũ Độc Tán, đây là Tử Ngọ Trùy Tâm Đan, đây là…”

Những đan dược đỏ tươi ấy đều là độc dược hiệu lực chậm, kéo dài kịch liệt, tất cả đều là do Tô Lạc lì lợm đòi hỏi, Lãnh dược sư bất đắc dĩ làm theo yêu cầu cho nàng.

Mỗi lần Tô Lạc nói một cái tên, thân mình hắc y nhân liền run một chút.

Thân là sát thủ, hắn không sợ chết, cũng không sợ đau, nhưng hắn sợ không chết được, sợ phãi mãi chịu dằn vặt, mà những đan dược này, tất cả đều ác độc lại không gây nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa không có thuốc nào cứu được, chỉ cần ngừng dùng thuốc thì độc tính sẽ phát tán.

Chỉ là hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, mỗi một viên thuốc này đều có giá trị liên thành, Tô Tứ tiểu thư ở trong căn viện rách nát này làm sao lại có được? Chỉ cần nàng bán một viên là đã đủ để mua một căn nhà còn to hơn Tô phủ.

Cho nên hắn vô cùng khó hiểu.

Tô Lạc nhìn hắn, khóe miệng lạnh băng, cười lạnh đến cực điểm: “Ngươi có thể lựa chọn không nói, nhưng mà ta mong là ngươi có thể gánh nổi hậu quả.”

Nàng đòi Lãnh dược sư những độc dược này vì muốn sử dụng để bức cung trong những tình huống như thế này, cho nên viên nào viên nấy đều được chọn lựa rất kỹ càng.

Nàng tin tưởng, những viên đan dược này đối với những cao thủ có ý chí kiên định như Nam Cung Lưu Vân không có hiệu quả gì, nhưng đối với đa số người thì tuyệt đối thử trăm lần vẫn hiệu nghiệm.

Quả nhiên, khuôn mặt của hắc y nhân vô cùng dữ tợn, hoảng sợ trừng mắt nhìn Tô Lạc, gằn từng chữ một nói: “Ngươi nhất định phải cam đoan là sau khi ta nói xong, ngươi tuyệt đối không thể ép ta ăn những viên độc dược đó!”

Khóe miệng Tô Lạc nhếch lên một nụ cười lạnh.

Xem ra người sau màn này cũng chỉ thế mà thôi, cao thủ mời đến không những có võ công tàm tạm mà cốt khí cũng rất yếu ớt.

Theo đạo lý, sát thủ như bọn họ có đạo đức nghề nghiệp vô cùng khắc nghiệt, cho dù chết, cũng tuyệt đối không thể lộ ra bất kì thông tin nào của khách hàng. Đây là quy tắc của giới sát thủ.

“Ngươi cũng nói những độc dược này đều rất quý, ngươi cảm thấy bổn cô nương là người lãng phí như vậy sao? Nói đi, ai thuê ngươi?” Tô Lạc khoanh tay trước ngực, lười biếng liếc xéo hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.