“Tướng quân còn vì chuyện của Vãn Nhi mà hao tâm tổn sức sao?” Đại phu nhân dịu dàng hỏi.
“Đúng vậy.” Tô Tử An phát ra giọng mũi dày đặc.
Mặc kệ nói như thế nào, đó cũng là con gái nhỏ hắn nuôi từ nhỏ đến lớn, vẫn là máu mủ tình thâm.
Lúc ấy hắn phẫn nộ khó xử, phải suy nghĩ cho nề nếp gia đình của Tô gia, hận không thể xử tử Vãn Nhi, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, trong chuyện này có rất nhiều điểm kỳ quặc.
Tô phu nhân giỏi nhất là xem mặt đoán ý, nàng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra Tô Tử An đang nghĩ gì, chỉ thấy nàng cũng thở dài, buồn bã nói: “Tướng quân, việc này cũng quá kỳ quặc, nói không chừng… Nói không chừng Vãn Nhi bị vu oan đấy…”
Tô phu nhân biết Tô Tử An có ý này, nên nàng cố ý nói như thế, có vẻ như nàng cùng hắn không mưu mà hợp, có vẻ hai người bọn họ tâm linh tương thông.
Quả nhiên, Tô Tử An trừng to mắt: “Nàng cũng nghĩ như vậy sao?”
“Đúng vậy, thiếp càng nghĩ càng không rõ, Vãn nhi sao có thể làm ra chuyện này? Ngày thường Vãn Nhi dịu dàng đoan trang, biết lễ tiết, hiểu nhân tình, tuy là con thứ, nhưng ai nhắc tới Tô gia tam tiểu thư đều giơ ngón tay cái lên khen ngợi vài tiếng. Ngài nói, Vãn Nhi như vậy, sao có thể nhục nhã danh dự gia đình cơ chứ?”
“Ý của nàng là việc này có ẩn tình?” Sắc mặt Tô Tử An thay đổi. Hắn quả thật có nghi ngờ nhưng không có chứng cứ.
“Đúng vậy, thiếp cảm thấy, Vãn Nhi… nhất định là bị người âm thầm hãm hại.” Đôi mắt của Tô phu nhân đen nhánh như mực, sâu không thấy đáy.
Nàng chỉ nói những câu bình thường, nhưng từng bước một khống chế cảm xúc của Tô Tử An, dẫn hắn đi theo chiều hướng mà mình muốn.
Tô phu nhân vẫn được yêu thương nhiều năm như vậy, khiến Tô Tử An tín nhiệm nàng vô cùng, đương nhiên không thể là một người tầm thường được. Cái cách nhẹ nhàng xoay chuyển mọi thứ trong âm thầm này chính là điểm lợi hại nhất của nàng.
“Hãm hại?” Tô Tử An đột nhiên đứng lên, hắn nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, đôi tay không ngừng nắm lại, biểu hiện ra lo âu cùng bất an trong nội tâm hắn.
“Đúng vậy, hẳn là hãm hại.” Khuôn mặt của Tô phu nhân điềm đạm, hơi nhíu mày nói: “Ngài xem, trên đời sao có chuyện trùng hợp như vậy? Hắc y nhân vô cùng trùng hợp chạy vào sân của Vãn Nhi? Lửa cháy to thế mà hai người bọn họ cũng không phát hiện? Lửa đốt hết quần áo đệm chăn mà bọn họ còn không hề biết? Chuyện này không đúng, vô cùng không thích hợp!”
Tô Tử An vỗ tay một cái!
Đúng vậy, lúc ấy hắn tức giận đến hồ đồ, chuyện đơn giản đến như vậy mà hắn cũng không hiểu!
Dù có tình cảm mãnh liệt bừng bừng phấn chấn đến mức nào thì lửa cũng đã đốt tới mông rồi, sao còn không mau dập tắt lửa chứ? Sao còn không sớm chạy trốn? Cuối cùng còn bị nhốt ở trong phòng, chờ bọn họ đến bắt gian?
Chuyện này căn bản không thể xảy ra.
Phu nhân nói rất đúng, việc này, vô cùng không thích hợp!
Đôi mày rậm của Tô Tử An gắt gao nhíu lại, sắc mặt nghiêm túc, hai mắt rực lên ngọn lửa, giọng căm hận nói: “Là ai hãm hại Vãn Nhi? Nếu để bản tướng quân tìm ra, nhất định phải đem hắn phanh thây vạn mảnh!”
Dưới cơn thịnh nộ, Tô Tử An một chưởng chụp xuống, bàn gỗ hoàng hoa lê lập tức hóa thành bột phấn.
Lúc này, sắc mặt của hắn đen thui, hai tròng mắt đằng đằng sát khí, sáng rực.
Tô phu nhân trầm tư một lát, khẽ nhíu mày, chậm rãi nói: “Vãn Nhi luôn luôn tuân thủ quy củ, cũng không tranh chấp với ai, cũng cũng không kết oán với ai, sao lại có người hãm hại nàng.”
Tô Tử An lại lạnh lùng cười: “Ngươi chỉ biết Vãn Nhi quy củ thủ lễ, lại không biết nàng kiêu ngạo ương ngạnh như thế nào, người khác không nói, chỉ nói nàng đối xử với Lạc Nhi…”