Chỉ thấy hắn khoa trương trừng lớn mắt, khó có thể tin: “Tô tướng quân, sao ngươi lại nói dối Thái Tử điện hạ chứ? Mới vừa rồi ngươi rõ ràng nói đó là bí kíp võ công của Tô phủ, sao trong nháy mắt đã biến thành sách cũ rách nát rồi? Ngươi không thể trợn tròn mắt nói nói dối nha.”
Trong nháy mắt, Tô Lạc cảm thấy vị Bắc Thần đại nhân này còn rất đáng yêu, ít nhất ở trước mặt Tô Tử An, không ai có thể địch lại lực sát thương kia.
Trong sân của Tô Lạc lại đào ra sách bẩn, thực hiển nhiên nếu truyền ra ngoài, danh dự của Tô Lạc sẽ bị tổn thương, nàng sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ đế đô.
Thực hiển nhiên, Tô Tử An muốn nói dối cho xong chuyện, lại hoàn toàn không quan tâm đến việc nó sẽ tạo nên thương tổn gì cho Tô Lạc.
Trong cảm nhận của hắn, đại khái chỉ có lợi dụng và ích lợi… Không biết khi hắn lâm vào khốn cảnh, đám người Tô phu nhân có tùy ý vứt bỏ quân cờ này hay không? Đối với chuyện này, Tô Lạc tỏ vẻ thực chờ mong.
Lại nói Tô Tử An.
Một câu này của Bắc Thần Ảnh chói lọi đánh hắn một bạt tay, hơn nữa vẫn là đánh thẳng trước mặt tất cả mọi người.
Tô Tử An nháy mắt trở nên âm u vô cùng, cặp mắt sắc bén kia của hắn như đang có hai ngọn lửa thiêu đốt, âm u trừng Bắc Thần Ảnh.
Hắn hiện tại đã hoàn toàn có thể xác định, Bắc Thần Ảnh tới Tô phủ tuyệt đối là để gây chuyện.
Thấy Thái tử tỏ vẻ không vui, Tô Tử An vội vàng nói: “Thái Tử điện hạ, kia thật là sách bẩn, nếu là võ công bí kíp, mạt tướng sao lại nỡ thiêu hủy nó chứ? Mạt tướng sở dĩ nôn nóng như thế, chính là, chính là sợ lan truyền ra ngoài, sẽ bất lợi cho Lạc Nhi nhà ta.”
Lời này vừa nói ra, cơ hồ có hơn phân nửa người đều tin, bao gồm cả Thái tử. Bởi vì lý do này cũng thực đầy đủ, cũng thực tất yếu.
Phụ thân vì bảo hộ danh dự của nữ nhi nhà mình, cho nên nôn nóng đốt cháy mọi dấu vết.
Quả nhiên là lý do vô cùng đường hoàng nha. Khóe miệng Tô Lạc hiện lên nụ cười lạnh nhàn nhạt châm chọc.
Tô Tử An thật đúng là không ngu ngốc, hắn có thể ở thời khắc mấu chốt nói được những câu này, đủ để chứng minh hắn tàn nhẫn độc ác và phản ứng nhanh nhẹn, nhưng thực hiển nhiên, hắn xem nhẹ thực lực của cô nương nào đó bị hắn vu hãm.
Hắn đúng là chưa có cơ hội chính thức diện kiến Tô cô nương âm hiểm xảo trá.
Nhưng Tô Lạc chuẩn bị cho hắn xem kỹ một chút.
Ánh mắt của mọi người đều nhất trí tập trung đến trên người Tô Lạc, những ánh mắt đó chứa đầy khinh thường, cười nhạo, châm chọc, vô cùng phức tạp. Thái tử càng dùng ánh mắt chứa đầy thâm ý mỉa mai đánh giá Tô Lạc từ trên xuống dưới, ánh mắt đó làm Tô Lạc thực không thoải mái.
Nhưng Tô Lạc cũng chỉ cười nhẹ.
Nàng cười như không cười nhìn phụ thân của mình, trong tay không biết từ khi nào đang cầm một tờ giấy mỏng, trên đó viết rõ giấy trắng mực đen, nhưng là cách hơi xa, mọi người xem không rõ ràng lắm.
Tô Lạc không nhanh không chậm lung lay tờ giấy kia, nở nụ cười không chút để ý: “Phụ thân đại nhân, thứ đồ vật bẩn kia trong miệng ngài chính là tờ giấy này sao?”
Tô Tử An chỉ cảm thấy máu từ lòng bàn chân trong nháy mắt nhảy thẳng lên đầu, cả người đều phát ngốc.
Nhìn khuôn mặt châm chọc cười nhạo kia của Tô Lạc, cả người Tô Tử An cứng đờ.
Sao, sao lại còn có một tờ chứ? Nha đầu thúi nhặt được lúc nào?
Một màn kịch tính đột nhiên xuất hiện, đánh mọi người một cái không kịp trở tay!
Mới vừa rồi, hầu như toàn bộ trang giấy trong nháy mắt đã bị Tô Tử An đốt cháy, cho nên, mọi người chỉ có thể nghe hắn nói bậy bạ.