Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 204: Bắt Đầu Mới (3)



“Ngao ô ngao ô!” Tiểu Manh Long lăn lộn trong lòng ngực Tô Lạc, làm nũng lăn qua lăn lại, móng vuốt nhỏ hưng phấn chỉ vào con bướm nhỏ kia.

Khi một người một linh sủng còn đang chơi đùa, bỗng nhiên, Tô Lạc cảm giác được có tầm mắt nguy hiểm đang nhìn nàng.

Tấm mắt này hình như ẩn chứa hận ý khắc vào tận xương tủy, bỏng cháy đến mức khiến sóng lưng của nàng nóng lên.

Có thể à ai?

Tô Lạc quay đầu lại theo bản năng.

Cách đó không xa, Tô Khê đang kéo một nữ tử xinh đẹp đi tới.

Hôm nay Tô Khê mặc một bộ váy màu đỏ uốn lượn duyên dáng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ, thêm một đôi mắt đen ngập nước, hoạt bát xinh đẹp.

Nếu nàng không thể hiện ra mặt tùy hứng của mình thì đây chính là một mỹ nữ hàng thật giá thật.

Nữ tử thanh lệ kia chính là Tô Thanh.

Chỉ thấy biểu cảm của nàng đạm mạc, khiến người ta có cảm giác thanh lãnh cao quý.

Tô Khê đi đến trước mặt Tô Lạc, kiêu ngạo nâng cằm, từ trên xuống dưới cao ngạo đánh giá Tô Lạc: “Nha, không tồi, vừa dọn vào sân đã có thời gian rảnh ra hoa viên tản bộ rồi sao?”

Tô Lạc bình thản, chỉ cười như không cười nhìn nàng một cái, ôm Tiểu Manh Long trong lòng ngực, như có như không vỗ về bộ lông của nó.

Tiểu Manh Long thoải mái nằm ngửa ra thành hình chữ X, ngã vào trong lòng ngực Tô Lạc, lộ ra cái bụng tròn vo, buồn ngủ mông lung, ngáy nhè nhẹ, nhìn qua vô cùng ngây thơ chất phác, đáng yêu nói không nên lời.

Tô Khê thấy Tô Lạc không trả lời, lơ hết những gì nàng nói, trên mặt nháy mắt hiện lên sự tức giận, ngón trỏ tinh tế của nàng chỉ về phía Tô Lạc: “Ngươi chỉ là phế vật bị người ta dẫm đạp, đắc ý cái gì chứ? Đừng tưởng rằng cha ban cho ngươi tòa nhà này là coi trọng ngươi, ha hả, Tô Lạc, ta xem ngươi có thể ở trong sân kia được mấy ngày!”

Tô Lạc không sao cả nhún vai, nhàn nhạt trả lời: “Nói xong rồi chứ?”

Bị người chỉ vào cái mũi mắng, nàng lại còn bình tĩnh như thế sao? Tô Khê ngạc nhiên trong lòng, lại không thể không thừa nhận bây giờ Tô Lạc khó đối phó hơn trước nhiều.

Nếu là nàng lúc trước, chỉ cần mình đi ngang liếc mắt một cái, nàng sẽ vâng vâng dạ dạ ngay cả chân cũng không biết nên đặt ở chỗ nào.

Bây giờ nàng đến rốt cuộc là ăn gan hùm mật gấu gì mà cái gì cũng không sợ?

Sắc mặt Tô Khê đỏ lên, chỉ vào Tô Lạc: “Ngươi đừng cho là ta không dám đối phó với ngươi! Nói cho ngươi biết, chuyện gì ta cũng làm được!”

Tô Lạc cười nhạt: “Lúc nào cũng hoan nghênh.”

Chó sủa sẽ không cắn người, chó cắn người thường sẽ không kêu tiếng nào.

Tầm mắt Tô Thanh nhìn về hướng Tô Lạc, lại nhíu mày nghiêng qua một bên.

Trong mắt nàng, chỉ cần nàng liếc nhìn Tô Lạc một cái đã là phúc khí nhà nàng ta tám đời thắp hương.

Nàng dường như cảm thấy nếu nói chuyện với Tô Lạc sẽ làm giảm bớt giá trị của bản thân mình.

Nhưng sao Tô Thanh có thể cho phép Tô Lạc khi dễ muội muội nàng chứ?

Chỉ thấy Tô Thanh cười nhạt, chỉ vào Tiểu Manh Long trong lòng ngực Tô Lạc, trong giọng nói lộ ra uy nghiêm: “Chỉ là một phế vật, còn học người khác nuôi linh sủng, buồn cười!”

Tầm mắt Tô Khê rơi xuống lòng ngực Tô Lạc, khi nàng nhìn thấy bé chó con ngủ thành hình chữ X kia, tức khắc cười ra tiếng, cười đến mức nàng ngã trước ngã sau, quả thực không dừng được.

Hơn nửa ngày, nàng mới thở phì phò, đứt quãng nói: “Tô Lạc, ha ha ha, cười chết ta mất, cũng chỉ có phế vật như ngươi mới có thể nuôi chó, nuôi cái loại động vật cũng phế vật như ngươi, ha ha ha, thật đúng là chủ nhân như thế nào thì sủng vật sẽ như vậy, ha ha ha, cười chết ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.