Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 206: Bắt Đầu Mới (5)



Nó đứng thẳng trên bả vai Tô Lạc, khuôn mặt uy nghi nghiêm túc nhìn về phía Liệp Báo đang chạy tới, một ttiếng gầm vang lên như trời rống đất ngâm: “Ngao ô!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó trông vô cùng nghiêm túc, móng vuốt nhỏ giận dữ chỉ vào con Liệp Báo kia, giống như con vật đang phóng về phía này không phải là Liệp Báo cấp bốn mà là một hạ nhân của nó vậy.

Tô Khê nhìn thấy bộ dáng nghiêm trang kia của Tiểu Thần Long, tức khắc cười đến ngã trước ngã sau.

Trời ơi, con chó kia và chủ nhân của nó quả thật giống y hệt nhau, đều không biết lượng sức mình. Chẳng lẽ nó cho rằng một con chó nhỏ như nó có thể khiêu chiến Liệp Báo cấp bốn sao?

Khóe miệng Tô Thanh cũng giương cao như đang cười lạnh.

Ngu xuẩn! Kiến càng lay cổ thụ, không biết tự lượng sức mình!

Có phải thực sự không biết tự lượng sức mình hay không, nhìn tiếp sẽ biết kết cục ngay.

Ngay khi Liệp Báo chỉ còn cách Tô Lạc một bàn tay thì bỗng nhiên, thân thể cao lớn của nó lại cứng ngắc quay một vòng.

Nhưng nếu muốn xoay thân hình khổng lồ giữa không trung, thì nói dễ hơn làm đúng không?

Vì thế, chỉ nghe phịch một tiếng thật lớn, Liệp Báo to đùng đã ngã xuống mặt đất, bùn đất bắn lên tung tóe, tự nó ngã đến mức đầu quay mòng mòng.

Hành động này khiến cho tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Liệp Báo không phải là nên vồ Tô Lạc sao? Sao lại vô duyên vô cớ té ngã? Hơn nữa, còn tự mình ngã chật vật như vậy?

Xem nó nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, hai mắt Tô Thanh đỏ đậm, mang theo lửa giận bắn về phía Tô Lạc: “Ngươi làm cái gì?”

Tô Lạc nhún vai chìa tay: “Ngươi thấy ta làm cái gì sao?”

Nàng là thật vô tội, cái gì cũng chưa làm, muốn nói làm cái gì thì hẳn là Tiểu Thần Long mới đúng.

Nhưng mà thực đáng tiếc, trong mắt mọi người, đường đường Tiểu Thần Long cũng chỉ là một con chó con chưa đủ lông đủ cánh.

Tô Thanh tức khắc bị nghẹn họng.

Quả thật vừa rồi nàng nhìn rất cẩn thận, Tô Lạc vô cùng nghiêm túc đề phòng, hơn nữa nàng căn bản không động thủ… Vậy thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ là Liệp Báo đột nhiên động kinh?

Nếu muốn Tô Thanh tin Liệp Báo có hành động này là bởi vì bị chó con rống lên, đánh chết nàng cũng không tin.

Cùng lúc đó, Tô Khê cũng kinh ngạc há to miệng, hơn nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần kịp.

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Liệp Báo là ma thú cấp bốn, cấp bốn đó!

Toàn bộ Đông Lăng quốc có thể tìm ra bao nhiêu con ma thú câp bốn chứ? Nhưng mà… Nhưng mà, nha đầu thúi Tô Lạc này rốt cuộc làm sao vậy? Thật sự gặp quỷ rồi sao?

Kỳ thật đối với kết quả này, Tô Lạc cũng có chút ngoài dự đoán.

Nàng tuy rằng biết Tiểu Manh Long là Tiểu Thần Long cao quý nhất trong long tộc, biết long uy của nó thực bá đạo, nhưng cũng không nghĩ tới hiệu quả sẽ kinh người như thế.

Tô Lạc xoa đầu Tiểu Manh Long, bé con thật thân mật liếm tay nàng.

Một người một linh sủng thoạt nhìn thân mật cực kỳ.

“Liệp Báo! Lên! Ngươi đứng lên cho ta!” Tô Thanh nổi giận, Liệp Báo của nàng sao lại có thể bại bởi Tô Lạc chứ? Nàng Tô Thanh sao lại có thể bại bởi Tô Lạc? Này quả thực khó chấp nhận hơn cả việc kêu nàng đi chết.

Liệp Báo tự mình ngã đến mức đầu váng mắt hoa, nó lắc đầu ngoày ngoạy, lung lay đứng lên.

“Ngao ô!” Tiểu Manh Long trừng to mắt, hai con ngươi mở to, trách mắng nó.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kia, bộ dáng uy nghiêm nghiêm nghị kia, giống như tiểu vương tử ngạo kiều tức giận đang mắng hạ nhân.

Hết sức cao cao tại thượng, hết sức tự nhiên.

Nghe thấy tiếng ngao ô đó, thân mình to đùng của Liệp Báo thật vất vả mới có thể đứng lên lại ngay tức khắc nhoáng lên, thiếu chút nữa lại té ngã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.