Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 209: Vận Khí Bùng Nổ (3)



Loại loạn chiến này nàng vẫn không tham gia thì tốt hơn…

Tô Lạc nghĩ đến đây, bước chân chậm rãi lùi về sau.

Thừa dịp Tô Tử An chuyên tâm chiến đấu với Liệp Báo, lòng bàn chân nàng như bôi mỡ, nhanh chóng chạy trốn.

Có thể khiên Tô Thanh cao ngạo chật vật đến như vậy, so với giết chết nàng còn khó chịu hơn nhỉ?

Nghĩ vậy, khóe miệng Tô Lạc nhếch lên cao, hiển nhiên tâm trạng thực không tồi.

Bên trong Tô phủ bị Liệp Báo quậy đến mức thảm không nỡ nhìn, mà Tô Lạc lại ôm Tiểu Thần Long nghênh ngang ra cửa.

Tô Lạc nhớ tới đống vàng chồng chất thành núi trong không gian, nàng quyết định trực tiếp đi cược thạch.

Khi tinh thạch bị khai thác ra, có một tầng phong hoá thật dày bao bọc bên ngoài, người có tu vi cao đến đâu cũng không thể nhìn thấu bên trong liệu có tinh thạch hay không, chỉ có cắt ra mới có thể biết được.

Vì thế, ngành sản xuất cược thạch đã ra đời.

Ở khu mỏ tinh thạch địa phương, tỷ lệ đổ trướng sẽ cao hơn một chút, có thể đạt tới một phần ngàn.

Nhưng nếu ra khỏi khu mỏ, tỷ lệ đổ trướng sẽ trở nên rất thấp, một phần vạn khả năng cũng không đạt được.

Chuyện đổ thạch này, đổ trướng thì có thể một đêm phất nhanh, thua cuộc sẽ có khả năng táng gia bại sản.

Mà đổ thạch trên cơ bản đều là mười người đánh bạc chín người thua, dù có đổ trướng cũng chưa chắc là đại trướng. Tô Lạc vô cùng tự tin, nhưng nàng không tự tin vào khả năng của mình mà là tự tin vào khả năng của Tiểu Thần Long của nàng.

Tiểu Thần Long có công năng tự động tìm bảo vật, nó có thể cảm ứng được nguyên thạch có tinh thạch hay không, cấp bậc tinh thạch có cao hay không.

Tô Lạc cũng không giỏi đánh cuộc, hơn nữa nàng rất cần tinh thạch để tu luyện, cho nên loại chuyện tốt nhặt của hời này, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Một đường hỏi tới, Tô Lạc trực tiếp đi vào nơi giao dịch đá thô lớn nhất đế đô.

Nơi giao dịch rất lớn, còn lớn hơn gấp mười lần cái sân bóng.

Mỗi khi có đá thô mới vận chuyển đến, nơi này đều rất náo nhiệt, dòng người chen chúc xô đẩy như nước chảy.

Mà hôm nay vừa khéo chính là ngày mà đá khô mới được vận chuyển tới.

Tô Lạc đến thật đúng lúc.

Tô Lạc lấy ra một đồng vàng trong lòng ngực, vừa đi vừa thưởng thức. Nàng tính toán dùng một đồng vàng này để mua một khối nguyên thạch có thể sử dụng được một đoạn thời gian.

Nhưng là một đồng vàng cũng chỉ có thể dạo mấy cửa tiệm nhỏ, cửa hàng lớn ngay cả vào cũng không vào được.

Tô Lạc vừa đi vừa nhìn, cửa hàng quy mô nhỏ cũng có không ít, còn có một ít chủ tiệm trực tiếp bày lên vỉa hè bán.

“Cô nương, muốn mua nguyên thạch hay không? Những nguyên thạch này đều được lấy từ khu vực khai thác mỏ Tây Nam, đi một mạch không hề dừng lại. Ngươi xem, trên mặt có ám văn màu đỏ đậm, vô cùng có khả năng sẽ ra tinh thạch màu đỏ đó.”

Khi Tô Lạc đi ngang qua một hàng vỉa hè thì một người đàn ông trung niên mập mạp gọi Tô Lạc lại, chớp lấy thời cơ đẩy mạnh tiêu thụ nguyên thạch của hắn.

Vị trí của hắn có chút xa, hơn nữa nguồn cung cấp không đồng đều, rất nhiều kẻ có tiền đều sẽ trực tiếp đi tới cửa hàng, rất ít người sẽ dừng lại.

Nhưng Tô Lạc lại dừng lại, bởi vì Tiểu Thần Long đang ngủ ngon trong lòng ngực nàng đột nhiên tỉnh lại.

“Đỏ! Đỏ!” Tiểu Thần Long chỉ vào khối nguyên thạch có lớp da màu đỏ nằm trong tay người đàn ông trung niên kia, nhưng mí mắt của nó gục xuống, hình như không có hứng thú lớn đối với viên đá này.

“Ngươi đang nói tinh thạch màu đỏ sao?” Tô Lạc nhất thời kích động, gấp gáp hỏi Tiểu Thần Long trong đầu.

Tiểu Thần Long không để bụng gật cái đầu nhỏ.

Tô Lạc kích động không phải là vì viên tinh thạch màu đỏ kia, mà là… Tiểu Thần Long biết nói tiếng người, tuy rằng chỉ là một chữ đơn giản mà thôi, nhưng so với ngao ô ngao ô lúc trước đã tốt quá nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.