Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 217: Chọc Ghẹo Ăn Chơi Trác Táng (5)



Không thể nào, đá mà cô nương này chọn đều là những khối có biểu hiện không tồi, sao ngay cả một viên cũng không cắt ra được chứ? Thật là khó tin.

“Mau cắt đi, còn thất thần làm gì?” Có người nóng nảy.

“Có chính là có, không có chính là không có, không phải ngươi do dự một lát, không có lại biến thành có, cho nên mau chóng hạ đao đi.” Ý của vị này rõ ràng chính là chết sớm đầu thai sớm.

Hầu Tam rối rắm vô cùng, nhưng là trước mắt bao người, bị áp lực quá lớn, hắn vẫn phải cắt…

“Không có… Cắt sáu khối đá thô có biểu hiện không tồi, thế nhưng ngay cả một khối tinh thạch cũng không có.”

“Đúng vậy, nếu chúng ta mua trong tiệm của Hầu Tam, chắc chắn sẽ lỗ chết, cũng may lúc nãy ta chỉ nhìn, không mua lung tung.”

“Đúng vậy, xem ra đợt đá thô này của Hầu Tam không được tốt lắm.”

Tiếng nghị luận sôi nổi truyền vào lỗ tai Hầu Tam, khiến hắn tức giận đến thiếu chút nữa la to, người uất ức nhất nơi này là ai chứ? Là Hầu Tam hắn có được không?

Các ngươi không tiêu tiền chỉ xem náo nhiệt, nhưng lão tử phải bỏ tiền mời các ngươi xem náo nhiệt, còn bị các ngươi cười nhạo, lão tử chọc phải ai chứ!

Đương nhiên, những lời này Hầu Tam cũng chỉ dám nói ở trong lòng, làm sao hắn dám nói ra miệng chứ!

Tô Lạc lúc này nhíu mày,, hình như có chút không vui, nàng lắc ống tay áo, tùy ý nói: “Thôi được rồi, vận may của ngươi thật sự là quá kém, nguyên thạch tốt đến trong tay ngươi ngay cả một viên cũng không cắt ra được, thôi, không cắt, không cắt.”

Hầu Tam tức khắc nóng nảy, khóc nức nở nói: “Thím hai à, không phải vận may của ta không tốt mà là do nguyên thạch này không có tinh thạch nha, ta có thể làm gì được chứ!” Hắn cũng thực vô tội mà!

Tô Lạc chế nhạo nhướng mày, chậm chạp nói: “À, vậy ý ngươi là, đám nguyên thạch này của ngươi có chất lượng không tốt hả?”

Hầu Tam tức khắc nghẹn lời, sao cô nương này lại nói chuyện sắc bén như vậy chứ?

Thấy chưa, lại bị đánh một cái. Cô nương này thật đúng là, lấy công kích của người khác làm khiên bảo vệ của mình, mặc kệ nói như thế nào, xui xẻo đều là hắn!

“Nhưng cô nương… đống đá thô này của cô nương cũng phải để Hầu Tam cắt hếtchứ?”

Bây giờ Hầu Tam cũng không sợ bị Tô Lạc chiếm lời nữa, hắn chỉ cầu mong có thể cắt ra một viên tinh thạch, tìm về chút tin tưởng cho cửa hàng của mình.

Tô Lạc nhướng mi: “Cắt hết? Nếu đều bị ngươi cắt xong không ra gì thì sao? Được rồi, xem ngươi cũng khó khăn, vậy thì cắt thêm một khối đi.”

Tô Lạc dùng mũi chân đá khối nguyên thạch lăn đến trong lòng ngực hắn: “Được rồi, cũng đừng dong dài nữa, cắt khối này đi, có thì có, không có thì không có.”

Chạm vào khối nguyên thạch có hình dạng không tồi này, Hầu Tam vui vẻ trong lòng: “Tốt! Quyết định như vậy đi!”

Khối nguyên thạch này có cả mãng mang và đốm trắng, hơn nữa đường cong rõ ràng, vừa thấy đã biết sẽ có xác suất ra tinh thạch rất cao, mà khối này rõ ràng là do nha đầu kia lựa chọn từ đám nguyên thạch có giá trị nhất của hắn.

Lúc này Hầu Tam trở nên cẩn thật hơn chút, hắn nghiêm túc cẩn thận quan sát khối đá này hồi lâu, lúc này mới cố định nó trên máy cắt thạch.

Hắn khoa tay múa chân trên dưới trái phải một vòng, cuối cùng, hắn rốt cuộc quyết định sẽ cắt dọc theo mảng vân bên phải.

Hướng đi của mảng vân chính là hướng đi của tinh thạch.

Người chung quanh cũng bị ảnh hưởng bởi sự cẩn thận của Hầu Tam, tất cả đều nín thở, đặt mọi chờ mong vào khối nguyên thạch này.

Một đao cắt xuống, tro bụi bay lên.

Sau khi bụi tan mất, ánh mắt của mọi người hầu như đều tập trung đến chỗ vết cắt chỉnh tề kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.