Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 220: Chọc Ghẹo Ăn Chơi Trác Táng (8)



Đứa bé trước mặt có chút không đồng ý, nó lắc đầu: “Vào vũng lầy ăn trộm sâu như biển, dấn thân vào xem như bỏ đi lương tri. Mẫu thân vẫn luôn dạy dỗ ta, dù có rơi vào bất kì hoàn cảnh nào, đều phải giữ vững lòng mình, đường đường chính chính, quyết không thể làm việc hỗ thẹn với lòng."

Bộ dáng nghiêm trang thuyết giáo của bé trai khiến Tô Lạc bỗng nhiên cảm thấy thực buồn cười, rất muốn xoa nắn gò má mềm mại của nó, nàng lại hỏi tiếp một câu: “Hửm? Vậy ngươi chưa từng ăn trộm sao? Ta không tin.”

“Ta… Ta chỉ trộm một cái bánh bao thôi! Bởi vì muội muội đói quá chỉ có thể gặm góc bàn, ta không thể làm gì được…” Vành mắt của nó có chút đỏ, lại sợ Tô Lạc ghét bỏ nó mà đánh mất công việc này, nôn nóng giải thích: “Nhưng mà cái thứ hai ta có trả tiền, ta trả luôn tiền cho cái thứ nhất!”

Tô Lạc thấy nó gấp đến mức sắc mặt đỏ lên, không khỏi cười: “Gấp cái gì, ta cũng đâu phải cái bánh bao kia.Được thôi, cho ta biết bảng giá của ngươi đi, bổn cô nương xem có thích hợp hay không.”

Tô Lạc có thể nhìn ra được, bé trai này có gien cực tốt, có thể là do gia đạo sa sút, cho dù sinh hoạt trở nên bần cùng, nhưng phẩm chất vẫn thiện lương như cũ, giống như chính hắn nói vậy, giữ vững lòng mình. Có thể vững lòng trong nghèo khổ, huống chi vẫn là một đứa bé, là vô cùng khó khăn.

Bé trai không biết Tô Lạc đánh giá nó không tồi, nó sợ bị cố chủ ghét bỏ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vội vàng nói: “Ta, ta lấy rất rẻ! Một ngày chỉ cần mười đồng.”

Nó thấy Tô Lạc không trả lời, cho rằng nàng chê đắt lại vội vàng sửa lại: “Năm đồng, năm đồng là được! Mẫu thân bốc thuốc ít nhất phải có bốn đồng, còn phải mua đồ ăn cho muội muội, nàng tuổi còn nhỏ cổ họng quá bé, vừa ăn đồ vào là liền nôn.”

Đôi mắt đen trong sáng của nó không hề chớp mắt nhìn Tô Lạc, trong mắt có khẩn cầu, có khát vọng, còn có mong đợi… Thực phức tạp, nặng trĩu, khiến người ta cảm thấy chua xót.

Tô Lạc không khỏi có chút thương cảm trong lòng.

Nhỏ như vậy đã phải chăm sóc cho mẫu thân, muội muội, còn có thể giữ vững bản tâm, đúng là không dễ.

Tô Lạc vỗ đầu nhỏ của hắn: “Được, mười đồng thì mười đồng, nếu hôm nay tỷ tỷ có thu hoạch, lại thưởng cho ngươi.” Tô Lạc mò vào trong ống tay áo, vốn muốn đưa nó năm đồng đặt cọc để nó phấn khởi một chút.

Nhưng nàng bỗng nhiên nhớ tới, nếu so sánh với nó thì nàng đúng là giàu có vô cùng, bởi vì nàng chỉ có đồng vàng dùng làm tiền lưu thông, ngay cả một đồng tiền đồng cũng không có.

Thôi được rồi, đến lúc đó rồi nói sau, nếu có thể thông qua khảo nghiệm của nàng, thứ nàng có thể cho tuyệt đối không chỉ là mười đồng tiền đồng hoặc mười đồng vàng, mà là tiền đồ vô lượng của đứa bé này.

Nhưng cho dù Tô Lạc không đưa tiền đặt cọc, bé trai cũng đã ngàn lần cảm tạ nàng.

Bé trai vui sướng vô cùng, hết khom lưng lại bái tạ: “Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư, ngài là người tốt! Là người thật tốt!” Bởi vì có rất ít khách hàng sẽ thuê người nhỏ tuổi như nó, người ta muốn không phải là mỹ nữ xinh đẹp thì cũng là thương nhân có nhiều mối quan hệ.

Có thể được thuê, nó đã thực thỏa mãn.

Tô Lạc thấy nó không ngại, cũng không nhắc lại: “Đúng rồi, ngươi tên là gì?”

Nàng muốn quan sát cẩn thận đứa nhỏ này, xem nó có đáng giá mình bồi dưỡng hay không.

“Tô Tiểu Nguyên, cô nương kêu ta Tô Tiểu Tử, hoặc là Tiểu Nguyên hoặc Bánh Trôi, gọi thế nào cũng được.” Tô Tiểu Nguyên cười đến mi mắt cong cong, có vẻ rất hưng phấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.