Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 237: Hóa Đá Ngay Tại Chỗ (10)



“Ngươi chính là người kế thừa y bát của hắn?” Đôi mắt xám đục của Lão Trần nhìn chằm chằm Tô Lạc, trong mắt lóe lên thần thái khác thường.

Tô Lạc có thể cảm giác được tôn trọng và kính ngưỡng phát ra từ nội tâm của Lão Trần đối với Tử Hỏa lão nhân, theo bản năng, nàng cảm thấy không cần giấu diếm nữa, gật đầu nói: “Đùng vậy, ta trong lúc vô ý xông vào động phủ, được đến truyền thừa của Tử Hỏa lão nhân, nhưng sao ngài lại biết được?”

Thật ra đây mới là điều Tô Lạc tò mò nhất.

Lão Trần đến tột cùng làm sao biết được nàng kế thừa y bát của Tử Hỏa lão nhân? Nàng chưa hề để lộ ra bất kì điều gì cả.

Giờ phút này, Lão Trần lại hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, hắn ngẩng đầu lên, mơ hồ có thể nhìn thấy nước mắt lập loè.

“Đợi thật nhiều năm, cứ cho rằng đời này đều sẽ không được đợi được, không ngờ tại thời khắc cuối cùng cũng đã chờ được.” Lão Trần thở dài một tiếng, vẻ mặt mang theo vô hạn hoài niệm.

“Có ý gì?” Tô Lạc càng thêm khó hiểu.

“Tổ gia gia của ta năm đó là thị đồng bên người Tử Hỏa lão nhân.” Lão Trần nhàn nhạt nhìn Tô Lạc: “Bên cạnh việc là luyện dược sư đứng đầu đại lục ra thì Tử Hỏa lão nhân còn là đổ thạch sư. Nhưng đó không phải là đều thần kỳ nhất, thần kỳ nhất chính là, hắn có thể luyện chế ra một loại thuốc, một loại…”

Nói tới đây, vẻ mặt Lão Trần hiện lên một thứ ánh sáng kì dị, lại đột nhiên ảm đạm xuống: “Loại thuốc này vô cùng thần kỳ, sau khi dùng, có thể giúp người ta mở thiên nhãn, cái gọi là mở thiên nhãn, chính là có thể nhìn xuyên qua lớp đá để thấy được bên trong nguyên thạch có tinh thạch hay không.”

“A?” Tô Lạc bị dọa nhảy dựng.

Lại còn có loại thuốc này sao? Sau khi dùng là có thể nhìn thấy kết cấu bên trong của nguyên thạch?

Trên đời sao lại có loại thuốc ngịch thiên như vậy chứ?

Lão Trần nhàn nhạt nhìn Tô Lạc, nói: “Chỗ thần kỳ nhất không phải ở chỗ này, mà là, Trần gia từ đây nhất mạch đơn truyền, hơn nữa mỗi một vị trực hệ hậu đại đều có thể mở thiên nhãn.”

“Cái gì?” Tô Lạc càng thêm khó có thể tin. Tử Hỏa lão nhân đến tột cùng yêu nghiệt tới trình độ nào chứ? Hắn có thể…

Nhưng mà sau đó, vẻ mặt Lão Trần lại dần dần ảm đạm: “Trên đời vốn không nên tồn tại loại thuốc nghịch thiên như vậy, cho nên, Trần gia nhất định phải bị phản phệ.”

“Phản phệ?” Tô Lạc buồn bực.

“Mỗi một thế hệ con cháu của Trần gia nhất định phải phụng dưỡng bên người Tử Hỏa lão nhân hoặc bên người truyền nhân, thế thế đại đại, vĩnh viễn không phản bội.” Lão Trần gằn từng chữ một, rõ ràng nói: “Nếu không phụng dưỡng bên người bọn họ, không thể sống quá trăm tuổi.”

“Tại sao lại như vậy…” Tô Lạc có chút nghĩ không ra.

“Cô nương có thể không tin, nhưng tổ phụ và phụ thân của ta xác thật chết vào sinh nhật trăm tuổi, không ai có thể là ngoại lệ.” Hai mắt vẩn đục của Lão Trần có trong nháy mắt ảm đạm, hắn lại nòi thêm một câu,: “Khi bọn họ chết, vẻ mặt rất an tường, trên người không có một chút vết thương nào, chỉ ngủ một giấc rồi đi, giống y hệt như những gì tổ huấn đã viết.”

Thấy Tô Lạc khó có thể tin, trong mắt Lão Trần hiện lên cười khổ: “Cho nên, nguyện vọng lớn nhất của Trần gia chính là tìm được Tử Hỏa lão nhân, hoặc là người thừa kế, sau đó phụng dưỡng ở bên người đó.”

“Nhưng mà…” Tô Lạc có chút bất đắc dĩ giơ tay: “Ta bây giờ còn chưa phải là luyện dược sư, căn bản không giải được ma chú trên người của ngươi.”

“Không, không cần cởi bỏ.” Lão Trần quỳ xuống, sắc mặt trịnh trọng nói: “Chỉ cầu cô nương có thể nhận lấy Lão Trần, Lão Trần cũng đã vô cùng cảm kích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.