Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 239: Hóa Đá Ngay Tại Chỗ (12)



“Đúng vậy, nhưng mười vạn kim này cũng quá cao, phải biết rằng, dù có cắt ra được tinh thạch màu xanh lá thì giá thị trường cũng chỉ tới năm vạn kim mà thôi.”

“Đúng vậy, giá này cũng quá cao, chỉ có đứa ngốc mới mua với cái giá cao như vậy.”

“Buồn cười nhất là cuối cùng còn cắt ra tinh thạch dựa da.”

Mỗi người đều là Gia Cát Lượng, ai cũng không ngừng thả đá xuống giếng.

Những lời nghị luận đó giống như là kim châm, đâm vào trái tim của Liễu Thừa Phong từng đợt từng đợt vô cùng đau.

Không, không được, hắn không thể cứ như vậy ngã xuống, trong tay hắn không phải còn mua một ít nguyên thạch sao? Những nguyên thạch đoạt lấy từ trong tay nha đầu đó nhất định sẽ không kém, nhất định có thể cắt ra tinh thạch tốt.

Đúng vậy, cắt, phải cắt!

Liễu Thừa Phong vung bàn tay to lên, ra lệnh: “Lấy toàn bộ bảy khối nguyên thạch đã mua lúc trước ra, bản công tử muốn tiếp tục cắt thạch!”

Còn muốn cắt? Mọi người chung quanh đều khe khẽ nói nhỏ, nhưng Liễu Thừa Phong một mực làm lơ, bây giờ hắn phải cắt ra một khối tinh thạch màu xanh lá, bằng không hắn biết công đạo với người trong nhà như thế nào đây?

Hắn tiêu tiền như nước đó, chỉ một ngày hôm nay đã xài hết mười lăm vạn đồng vàng!

Khối nguyên thạch thứ nhất, đao cắt xuống… Không có.

Khối nguyên thạch thứ hai, đao cắt xuống… Không có.

Khối nguyên thạch thứ ba, đao cắt xuống… Không có.

Khối nguyên thạch thứ tư…

Khối nguyên thạch thứ bảy dường như bị Liễu Thừa Phong băm thành bột phấn, nhưng vẫn như cũ rỗng tuếch, không có một chút tinh thạch nào tồn tại!

Giờ khắc này, Liễu Thừa Phong muốn điên mất rồi.

Mười lăm vạn đồng vàng, hết mười lăm vạn đồng vàng! Hắn lại quăng toàn bộ vào sông hết! Một chút tinh thạch, cho dù là một chút tinh thạch màu đỏ hắn cũng không sờ được!

Giờ khắc này, hai mắt Liễu Thừa Phong bốc hỏa, cơ hồ mất đi lý trí. Chuyện này không có khả năng! Rõ ràng nha đầu thúi kia chọn thật lâu, còn ra vẻ mừng thầm!

Mà đúng lúc này, Tô Lạc và Lão Trần chậm rãi đi đến bên này.

Tô Lạc lấy tư thái chủ nhân đi ở phía trước, Lão Trần lại lấy thân phận người hầu đi chậm nửa bước… Cảnh tượng này trong mắt mọi người là vô cùng kì lạ.

Bởi vì người có thể tới nơi này, ai mà không biết Lão Trần chứ? Ai không biết hắn chính là Tinh Thạch Vương tiếng tăm lừng lẫy năm đó chứ? Hắn là người hầu của người khác hả? Sao có thể!

Cho nên, căn bản không ai có thể đoán được quan hệ chủ tớ của Tô Lạc và Lão Trần.

Liễu Thừa Phong không điên cuồng xông lên, lúc này, cặp mắt đỏ đậm của hắn đã dần dần bình tĩnh lại, nhưng khi hắn nhìn bóng dáng Tô Lạc, đáy mắt kia chứa đầy âm u, chứa đầy độc ác. Khóe miệng của hắn nở một nụ cười lạnh lùng kì dị.

Hắn giơ tay, gọi một hạ nhân đến, nói thầm mấy tiếng bên tai hắn.

Hạ nhân kia nhanh chóng lĩnh mệnh mà đi.

Liễu Thừa Phong hành động vô cùng bí ẩn, hầu như không ai biết hắn đang làm chuyện mờ ám.

Tô Lạc cho Tô Tiểu Nguyên mười cái đồng vàng, cười nói: “Cầm đi đi, mua một số thứ tốt cho mẫu thân và muội muội ngươi, cũng đừng quên chính mình.”

“Đồng, đồng vàng?” Tô Tiểu Nguyên kích động nhìn mười cái đồng vàng trong lòng bàn tay, khó có thể tin lớn miệng hỏi.

Không phải tiểu thư đã nói là chỉ cho mười đồng thôi sao?

“Hành động của ngươi hôm nay đáng giá mười đồng vàng này, mau cất vào cho kỹ, đừng để cho người khác cướp mất, đến lúc đó cái thân thể nhỏ xíu này của ngươi cũng không cướp lại được.” Tô Lạc cười nói.

“Nhưng, nhưng mà… Ta hôm nay cái gì cũng chưa làm.” Tô Tiểu Nguyên thực chán nản nói.

Hôm nay, ngoại trừ việc đưa tiểu thư đến chỗ Trần bá bá thì cái gì cũng không làm, không duyên cớ nhận nhiều đồng vàng như vậy, hắn cảm thấy rất hổ thẹn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.