Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 241: Hóa Đá Ngay Tại Chỗ (14)



“Ngươi…” Cổ họng bị cắt, hắn không nói được nửa chữ, chỉ có thể dùng ánh mắt oán hận không cam lòng nhìn chằm chằm Tô Lạc, thân mình ngã ra phía sau thật mạnh, phát ra tiếng vang lớn.

Võ giả cấp ba lại bị Tô Lạc đánh lén đến chết.

“Lão Tam!” Một tiếng rống lớn truyền đến từ phía sau Tô Lạc, tên lùn bé kia trong nháy mắt đã bay tới. Hắn không tin được người kia đã ngã xuống đất, máu tuôn ra từ cổ họng của Lão Tam như suối chảy.

“Nha đầu thúi, ngươi dám gạt ta! Còn dám giết lão Tam! Chịu chết đi!” Tên lùn bé kia phẫn nộ cực kỳ, tay múa ra nhiều chiêu thức phức tạp bổ về phía Tô Lạc, mang theo sát khí nặng nề, vô cùng quyết tâm.

Vừa rồi thứ Tô Lạc ném ra xa căn bản không phải là tinh thạch xanh lá, mà là một khối tinh thạch đỏ đậm, lại còn ném trúng tên thấp bé kia.

Sương mù màu đen bao phủ không trung, bao trùm Tô Lạc ở phía sau, phát ra tiếng ù ù.

Đúng lúc này, Tô Lạc ra tay, một chưởng ấn màu vàng chụp xuống đỉnh đầu của tên lùn kia.

“Chỉ với chưởng ấn như thế này cũng dám ra tay, thật mất mặt, thật xấu hổ!” Tên lùn hoàn toàn không xem Đại Hư Không Thủ Ấn của Tô Lạc ra gì, hắn chuyển động thân thể nhẹ nhàng tránh đi.

Nhưng hắn không ngờ đây chỉ là hư chiêu của Tô Lạc.

Vào lúc này, một bóng đen nhảy tới chỗ hắn, tàn nhẫn cắn vào cẳng chân hắn!

“A!” Tên lùn phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Bởi vì Tiểu Thần Long thật sự quá độc ác, nó cắn một phát kéo cả cái chân xuống, cắn đứt nửa chân của tên lùn!

Tên lùn cố nén đau đớn dùng một chân còn lại chống toàn cơ thể, tay cầm trường kiếm hung hăng phóng về hướng Tô Lạc!

Hôm nay, hắn muốn tại đây đòi lại công bằng, cũng nhất định phải báo thù cho lão Tam! Lão Tam tuyệt đối không thể chết như vậy!

Nhưng điều làm tên lùn muốn ngất đi chính là, hắn hoàn toàn không dự đoán được con chó con cắn hắn có tốc độ vô cùng nhanh, chờ đến lúc hắn phóng trường kiếm ra thì con chó con đó đã chạy đến sát trường kiếm.

Khi trường kiếm bay đến chỗ đối phương thì…

Ơ, sao không thấy trường kiếm nữa?

Sao trường kiếm lại biến mất rồi?

Tên lùn ngỡ ngàng mở hai mắt to hết cỡ, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được… Hắn đã nhìn thấy gì? Hắn thấy một con chó con chạy sát trường kiếm của mình, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, trường kiếm đã bị nó ăn mất.

Ngay lúc tên lùn đang hết sức mờ mịt, Đại Hư Không Thủ Ấn của Tô Lạc lại lao thẳng từ trên xuống đánh về phía hắn.

“Bốp!” Tên lùn đáng thương không hề đề phòng, đầu hắn tức tốc bị nứt ra, máu tươi tuôn trào.

Lúc này, tên thấp lùn kia mới phục hồi tinh thần lại, hắn tuy rằng hành động không tiện, nhưng thân thủ vẫn linh hoạt như cũ, móc một con dao lạnh lẽo từ trong giày ra, nhắm hướng Tô Lạc đâm tới.

Nhưng vào lúc này, Tiểu Thần Long đứng trên vai Tô Lạc lại chuẩn bị phun ra một ngụm long tức…

Giỏi! Tô Lạc hét lớn một tiếng, một ngụm long tức phun ra, tên lùn này còn có thể sống tiếp được sao? Không thấy lúc trước con bướm bị Tiểu Thần Long phun cho một ngụm long tức biến thành tro bụi sao?

Nhưng mà ngay sau đó, nụ cười của Tô Lạc lại cứng đờ ở khóe miệng.

Mụ nội nó!

Tiểu Thần Long đang làm cái gì vậy?

Tại sao lần này không phun ra lửa? Mà là… nước?

Tên lùn bị rót cho một đống nước trông không khác gì con quỷ, ngơ ngác nhìn chó con, hắn thật sự không nghĩ ra được, đây rốt cuộc là loại sinh vật gì? Trên người nó rốt cuộc còn chuyện thần kỳ nào nữa?

Chẳng lẽ chó con có cả nguyên tố hệ thủy? Đây có phải là chó thực không vậy? Quả thực thành tinh rồi!

Lúc này, Tô Lạc thiếu chút nữa đã ngửa mặt lên trời thét dài: “Làm ơn, phun nước là vô dụng, phải dùng lửa, lửa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.