Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 246: Đào Vong Giữa Phố Sá Sầm Uất (5)



Tên hạ nhân bị Liễu Thừa Phong đánh một cái tát, thật sự không dám không tuân theo, chỉ có thể đi cản Long Lân Mã.

“Dừng lại! Mau dừng xe ngựa lại!” Hạ nhân của Liễu phủ không sợ chết đứng chống nạnh, trực tiếp đứng ở giữa đường cái, muốn ngăn cản Long Lân Mã.

Nhưng muốn cản Long Lân Mã là có thể cản được sao?

Mắt thấy có người không biết tốt xấu che ở phía trước, Long Lân Mã uy mãnh giơ hai móng trước lên, không chút do dự trực tiếp đá thẳng vào.

“Đau..” Tức khắc, hạ nhân Liễu phủ bị đá văng ra xa, vẽ ra một đường cong ở trên không trung, cuối cùng rơi xuống đất. Lúc rơi xuống đất, thân thể sớm đã chia năm xẻ bảy không nhìn ra được nguyên dạng.

“A…”

Ngay trong nháy mắt, đường cái vốn đang sầm uất ngay lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả đều hít một hơi, ngơ ngác nhìn chằm chằm Long Lân Mã tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Liễu Thừa Phong cũng bất thình lình ngây người, trong chớp mắt đã định thần trở lại, hít một hơi định chửi ầm lên, lại thấy người đang điều khiển Long Lân Mã, gương mặt thờ ơ lạnh lùng nhìn về phía hắn: “Dám cản Long Lân Mã, chết!”

Tô Lạc bám dưới gầm xe tức khắc trợn trắng mắt.

Lăng Phong ở trước mặt Nam Cung Lưu Vân ngoan như mèo con, không ngờ ở trước mặt người khác lại uy phong như vậy.

Long, Long Lân Mã? Liễu Thừa Phong chấn động trong lòng, lúc này hắn mới nhận ra tuấn mã đang ngạo nghễ đứng đó không phải là con ngựa nào khác mà đúng là Long Lân Mã của Tấn Vương điện hạ.

Trong toàn thiên hạ, độc nhất vô nhị chỉ có một con Long Lân Mã! Đại diện cho Tấn Vương điện hạ tôn quý.

Liễu Thừa Phong tức khắc nghẹn một hơi trong cổ họng, cũng không biết nên tiến lên hay lùi lại một bước, chỉ đứng nghẹn ở đó mặt đỏ tai hồng. Vừa rồi hắn thật là ngu ngốc, dám cản Long Lân Mã của Tấn Vương điện hạ!

Liễu Thừa Phong phục hồi lại tinh thần một cách nhanh chóng, ngước mặt lên, nhiệt tình dào dạt, cười nịnh nọt: “Không, không ngờTấn Vương điện hạ sẽ ở đây, là, là tại hạ lỗ mãng, mong Tấn Vương điện hạ không trách móc, ngàn vạn lần đừng nên trách móc.”

Giờ khắc này, Liễu Thừa Phong hạ mình tới mức không thể thấp hơn được nữa.

Bên trong xe ngựa yên tĩnh vô cùng, không có chút tiếng động nào, nhưng có một cảm giác lan ra làm cho người khác vô cùng lo lắng hãi hùng.

Càng như thế, trong lòng Liễu Thừa Phong càng run lên. Hắn khom lưng uốn gối, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trên trán, thân thể run rẩy…

Dường như phải rất lâu sau, bên trong xe mới phát ra một giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Các ngươi vội cái gì?”

Giọng nói này ôn nhuận như tiếng trời, không nhanh không chậm, trầm thấp đáng sợ.

Mọi người đều đang suy đoán giọng nói trầm thấp lười biếng kia hẳn là của một kẻ có dung nhan làm điên đảo chúng sinh. Chỉ tiếc Tấn Vương điện hạ luôn luôn ru rú trong nhà, số người thấy được dung nhan của hắn là vô cùng ít.

Lúc này, hầu như tất cả mọi người ở đây đều tập trung tinh thần nín thở, sợ dù chỉ thở một cái cũng là sẽ khinh thường Tấn Vương điện hạ thiên hạ vô song.

Người chung quanh không khỏi tự giác khom lưng uốn gối. Ở trước mặt Tấn Vương, ai dám tự nhiên thoải mái ngẩng đầu ưỡn ngực chứ?

Tấn Vương giống như vương giả bễ nghễ thiên hạ, quân lâm thiên hạ.

Cho dù chỉ là ngồi bên trong xe ngựa, cũng không ai dám bỏ qua khí phách vương giả kia.

Liễu Thừa Phong cố gắng nhịn cơn khủng hoảng trong lòng xuống, thấp giọng nói: “Hồi bẩm Tấn Vương điện hạ, Liễu phủ có trộm, bị mất bảo bối quý giá vô cùng, tại hạ phụng mệnh của gia chủ lùng bắt đạo tặc, không ngờ sẽ kinh động tới Tấn Vương điện hạ.”

“Đạo tặc?” Bên trong xe ngựa, khóe miệng Tấn Vương điện hạ gợi lên nụ cười nghiền ngẫm, cả người thoạt nhìn vô cùng lười biếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.