Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 247: Đào Vong Giữa Phố Sá Sầm Uất (6)



“Dạ!” Liễu Thừa Phong thêm mắm thêm muối nói: “Tên đạo tặc này đã trộm mất trấn phủ chi bảo, tinh thạch màu xanh lá của Liễu phủ, cho nên tại hạ cần phải tróc nã hắn, mong Tấn Vương điện hạ tạo điều kiện giúp đỡ.”

“Liễu phủ to như vậy, vậy mà để cho một tên đạo tặc lấy đi trấn phủ chi bảo, ha ha, Liễu phủ có thực lực như vậy mà trình độ chỉ đến thế thôi sao.” Tấn Vương điện hạ nói chuyện rất bình thản, lại giống như một bàn tay đánh thật mạnh lên mặt Liễu Thừa Phong.

Sắc mặt Liễu Thừa Phong đỏ lên, ấp úng nói không nên lời, lúc này hắn xấu hổ cực kỳ.

“Trở về.” Tấn Vương điện hạ đạm mạc ra lệnh, giọng điệu rất lạnh nhạt nhưng lại tỏa ra khí chất bức người.

Long Lân Mã phát ra một tràng hí vang, hai vó cong lên, định chạy như bay.

Nhưng đúng lúc này, con chó xù nho nhỏ kia dường như không muốn tuân theo mệnh lệch, cứ muốn nhảy lên xe ngựa, hình như nơi đó có vật gì đó hấp dẫn nó.

“Thiếu gia, đang đi tìm chung quanh, vẫn chưa tìm được tung tích người nọ.” Lúc này, hạ nhân của Liễu phủ trở lại bên người Liễu Thừa Phong thấp giọng bẩm báo.

Liễu Thừa Phong không ngừng nhìn chó xù Nhật, đáy mắt hiện lên phức tạp. Không khó suy đoán, tìm khắp nơi không thấy, là bởi vì người đang ở trên xe ngựa của Tấn Vương điện hạ!

Nhưng Tấn Vương điện hạ… Xuất phát từ bản năng kính sợ với Tấn Vương, lòng Liễu Thừa Phong đọng lại, nhưng hắn bỗng nhiên nhớ tới lão thái gia nhà mình cũng sắp đột phá tới cấp bảy, đến lúc đó chưa chắc sẽ thua kém Tấn Vương điện hạ, cũng không cần phải sợ hãi Tấn Vương điện hạ nữa.

Hơn nữa, tinh thạch màu xanh lá này cực kỳ cần thiết!

Liễu Thừa Phong đã hạ quyết định, hắn tiến lên một bước, ngăn Long Lân Mã lại, lớn tiếng nói: “Tấn Vương điện hạ, tên đạo tặc kia nói không chừng đang trốn trên xe ngựa của ngại, vì sự an toàn của ngài, ngài vẫn nên xuống xe kiểm tra một lần đi, tránh việc tên đạo tắc kia có thể làm ngài bị thương.”

Liễu Thừa Phong mang theo một đống võ giả bên người, một đám người đừng yên chặn ngay trước mặt, bao quanh Long Lân Mã. Lời hắn nói ra tuy khách khí, nhưng hắn đang muốn bức Tấn Vương điện hạ phải ra khỏi xe ngựa.

Bên trong xe ngựa, Tấn Vương điện hạ nở nụ cười lạnh lùng: “Liễu gia tiểu tử, ngươi đang muốn bức ép Bổn vương sao?”

Liễu Thừa Phong hoảng loạn trong lòng, nhưng trên mặt lại vẫn tỏ vẻ cứng rắn, cười theo: “Không dám. không dám, tại hạ chỉ muốn thỉnh Tấn Vương điện hạ ra khỏi xe ngựa để nghỉ ngơi, cho tại hạ có cơ hội thỉnh điện hạ uống một chén trà, ngài cảm thấy như thế nào?”

Tấn Vương điện hạ không nói gì.

Bên trong xe có vẻ thực yên tĩnh.

Qua một hồi lâu, một tiếng hừ nhạt truyền ra từ bên trong xe.

Chỉ một tiếng hừ nhẹ cũng đã khiến tất cả mọi người phải sợ hãi, ai cũng không dám phát ra tiếng, tất cả đều kinh sợ cúi đầu, Liễu Thừa Phong cũng vậy.

“Ngươi vẫn nhất định kiên trì sao?” Tấn Vương điện hạ phát ra giọng nói nhàn nhạt.

“Dạ, thỉnh Tấn Vương điện hạ xuống xe.” Liễu Thừa Phong xiết chặt nắm tay, ép hai chân mình không được run rẩy.

Tấn Vương điện hạ hình như cảm thấy việc này thực buồn cười, giương giọng cười ra tiếng: “Uống trà? Ha hả, Lăng Phong, thỉnh bọn họ uống Tấn Vương phủ huyết trà, xem hương vị có hợp hay không.”

“Tuân mệnh.” Lăng Phong dứt khoát lưu loát.

Lời còn chưa dứt, trường kiếm đã ra khỏi vỏ.

Tô Lạc tránh ở dưới gầm xe không biết Lăng Phong ra chiêu như thế nào, nhưng chỉ nghe thấy tiếng trường kiếm lướt gió liên miên không dứt, máu tươi không ngừng phun trào, xác người không nguyên vẹn bay loạn khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết thê lương không ngừng vang lên…

Thật ra tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.