Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 249: Đào Vong Giữa Phố Sá Sầm Uất (8)



Lúc này Tô Lạc vô cùng kinh ngạc phát hiện, tay nàng vốn gần sát với càng xe, nhưng lại bắt không tới!

Gầm xe bây giờ như có keo dán cường lực, hút chặt lấy bàn tay nàng, mặc cho nàng dùng sức như thế nào cũng không gỡ ra được!

Giờ khắc này, Tô Lạc không khỏi có chút hãi hùng khiếp vía.

Đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi lúc Lăng Phong và người của Liễu phủ chiến đấu, bàn tay của nàng rõ ràng vẫn có thể hoạt động, bây giờ sao lại không thể?

Hơn nữa không chỉ có hai tay không thể, ngay cả hai cái đùi cũng bị hút chặt, căn bản không thể động đậy, nói chi đến trốn chạy!

Tô Lạc không ngừng giãy giụa, vặn vẹo, muốn thoát ra, nhưng đều bất lực, lúc này nàng thật sự có chút nóng nảy.

Ngược lại

Bên trong xe ngựa, Tấn Vương điện hạ tùy ý lật quyển sách trong tay.

Hình như là nghĩ tới chuyện gì tốt lắm, mắt hắn trong như nước hồ, khóe miệng tràn đầy tươi cười.

Bàn tay với những ngón tay có khớp xương thon dài để trên bàn, mắt phượng ngẫm nghĩ, ánh mắt đang tập trung bỗng có ý cười chợt lóe lên.

Giãy giụa không có kết quả, Long Lân Mã chở Tấn Vương điện hạ và Tô Lạc phía dưới xe ngựa trở lại Tấn Vương phủ.

Tới cửa phủ, xuống xe ngựa, Tấn Vương điện hạ đi ra khỏi xe ngựa, đám hạ nhân vây quanh hắn hướng về phía nội viện.

Lúc này, Tô Lạc bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện nàng đã khôi phục hành động bình thường như lúc ban đầu.

Tô Lạc thầm nghĩ trong lòng, lúc này không đi còn chờ đến khi nào? Lỡ mà bị Nam Cung phát hiện thì chuyện này sẽ càng phiền phức hơn.

Tô Lạc lén lút ra khỏi xe ngựa, mới vừa bò dậy định dồn hết sức chạy trốn thì bỗng nhiên, Tấn Vương điện hạ quay đầu, mắt phượng sáng quắc nhìn chằm chằm thân ảnh lén lút kia.

“Ngươi mới tới?” Giọng nói của Tấn Vương điện hạ giống như tiếng trời, không giận mà uy.

Một lời nói ra, Tô Lạc tức khắc đứng thẳng bất động.

Chết! Tại sao ngay thời khắc cuối cùng này lại bị phát hiện chứ? Là kẻ nào phá?

Nhưng Nam Cung không nhận ra mình sao? Tô Lạc cúi đầu, đúng rồi, mình đã cải trang thành nam giới, Tấn Vương nhận không ra cũng là lẽ thường.

“Điện hạ hỏi ngươi sao không trả lời, ngươi là hạ nhân mới được tuyển hay sao?” Thấy Tô Lạc chậm chạp không trả lời, Lăng Phong liếc mắt một cái, tiến đến nắm tay Tô Lạc kéo đến trước mặt Tấn Vương điện hạ.

Lăng Phong nhanh như gió, cấp bậc chênh lệch quá lớn, Tô Lạc căn bản không kịp phản kháng.

Lúc này, Tô Lạc đang kêu ai oán trong lòng nhưng trên mặt vẫn giả bộ vâng vâng dạ dạ.

Tô Lạc kinh sợ khom lưng uốn gối: “Đúng vậy, tiểu nhân đúng là mới tới, ở phòng chất củi làm tạp công, mới vừa rồi đi lầm đường, bây giờ tiểu nhân lập tức trở về.” Tô Lạc chỉ muốn đứng dậy chạy trốn ngay tức khắc.

Ai ngờ, đôi mắt đen nhánh của Tấn Vương điện hạ lại vô cùng thâm sâu, ma mị quỷ dị, nhàn nhạt nói: “Xem ra ngươi có vẻ nhanh nhạy, sau này theo hầu hạ Bổn vương đi.”

Sao, hầu hạ hắn á hả? Tô Lạc tức khắc trợn tròn mắt.

Nam Cung Lưu Vân đang làm cái gì? Hắn có đang cố ý hay không? Có phải là đã nhìn ra mình đang ngụy trang, cố ý chọc ghẹo mình không? Sao tự nhiên lại bảo mình đi hầu hạ hắn?

Lăng Phong không vui, liếc mắt nhìn Tô Lạc một cái: “Còn cọ tới cọ lui làm gì? Còn không nhanh chân theo hầu hạ!”

Nhưng Tô Lạc lại nghĩ, mình đã cải trang quá tốt rồi, Nam Cung Lưu Vân hẳn là nhìn không ra mới đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.