Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 257: Tấn Vương Phủ (8)



Lại có người dám hạ ấn ký theo dõi bé con nhà hắn, tốt, rất tốt, vô cùng tốt. Nam Cung Lưu Vân tuy rằng cười, nhưng mắt không cười, người hiểu hắn đều biết, giờ khắc này hắn thật sự tức giận.

Mà một khi Tấn Vương điện hạ tức giận, hậu quả tuyệt đối sẽ vô cùng nghiêm trọng!

“Ấn ký theo dõi? Đó là thứ gì?” Tô Lạc ngẩng đầu, giống một đứa bé đang tò mò.

Trong trí nhớ của nàng, xác thật không có loại tin tức đẳng cấp cao này.

Nam Cung Lưu Vân dịu dàng rửa sạch mái tóc của nàng, trong mắt có lãnh khốc và sát khí chợt lóe qua, giọng nói lại dịu dàng vô cùng: “Ấn ký theo dõi thật ra là một loại đạo cụ, cường giả cấp bảy trở lên mới có thể chế tạo.”

“Trong nhà Liễu Thừa Phong có cường giả cấp bảy trở lên sao?” Tô Lạc hơi kinh hãi trong lòng.

“Không có, nhưng ấn ký theo dõi này có thể được đem ra bán đấu giá.” Ngón tay thon dài của Nam Cung Lưu Vân nhẹ nhàng vắt khô sợi tóc, sau đó dùng khăn gấm sạch sẽ chà lau mái tóc dài đen nhánh như mực của Tô Lạc: “Biết đối phương hạ ấn ký theo dõi ở đâu sao?”

Tô Lạc bỗng nhiên chợt hiểu ra, ngơ ngác chỉ tóc mình: “Nơi này?”

Nam Cung Lưu Vân cưng chiều đẩy cái mũi của nàng, trong mắt tràn đầy nhu tình: “Cũng chưa đến mức quá ngốc.”

Tô Lạc bất đắc dĩ thở dài: “Khó trách! Khó trách Liễu Thừa Phong vẫn luôn phái người đuổi theo ta, thì ra là như thế này. Nhưng mà, bây giờ xóa đi là được sao?”

“Vậy cũng phải xem ai xóa mới được.” Trong đôi mắt hoa đào của Nam Cung Lưu Vân mang theo cưng chiều say lòng người: “Nếu để ngươi xóa, đại khái phải lên tới cấp bảy mới có thể xóa được.”

Cái gì?

Giờ khắc này Tô Lạc quả thực nghiến răng nghiến lợi!

Liễu Thừa Phong ngươi thật giỏi, dám hạ ấn ký theo dõi ác độc như vậy cho bổn cô nương! Nếu bổn cô nương không lên tới cấp bảy, nếu không có Nam Cung Lưu Vân cấp bảy hỗ trợ rửa sạch, thì dù có chôn mình dưới bùn cũng sẽ bị tìm ra được!

Giờ khắc này, đối với thế giới chưa biết này, Tô Lạc có cảm giác kinh sợ xưa nay chưa từng có.

“Không cần sợ, có bổn vương ở đây.” Nam Cung Lưu Vân dứt lời, đứng dậy, cánh tay thon dài ôm nàng vào trong lòng, hai tròng mắt dán chặt trên người nàng, kiên định không cho nàng trốn tránh: “Có bổn vương ở, ai dám có mắt như mù ăn hiếp ngươi? Tìm chết sao?”

Tô Lạc nhàn nhạt nhìn lại hắn, khóe miệng hơi gợi lên, lạnh nhạt nói: “Không cần ngươi giả vờ tốt bụng, ta sẽ tự báo thù.”

Ánh sáng trong mắt Nam Cung Lưu Vân có trong nháy mắt ảm đạm, nhưng mà rất anh lại lóe lên ánh sáng: “Bổn vương thật ra đã quên, ngươi có thiên phú tốt vô cùng, nào, cho bổn vương nhìn xem, tiểu Vương Phi của bổn vương tu luyện như thế nào rồi.”

Tô Lạc không kịp phản ứng, tay đã bị hắn cầm lấy.

Cũng không biết Nam Cung Lưu Vân thí nghiệm như thế nào, hắn chỉ dùng bàn tay bạch ngọc thon dài của mình cầm tay nàng.

Chỉ trong nháy mắt, cặp mắt bình thản bất cần đời của Nam Cung Lưu Vân trở nên nghiêm túc, ngơ ngác, khó có thể tin…

Khóe miệng của hắn hơi giật, hít sâu một hơi mới bình tĩnh nhìn chằm chằm Tô Lạc, trong mắt tràn ngập khiếp sợ: “Ngươi… Ngươi hiện tại đã lên cấp hai?”

Nàng không chỉ là cấp hai, hơn nữa vẫn là đỉnh cấp hai, vô cùng có khả năng trong nháy mắt sẽ đột phá lên cấp ba.

Sao có thể chứ? Rõ ràng hơn nửa tháng trước khi bọn họ tách ra, nàng vẫn là phế vật nho nhỏ, không có chút linh lực nào.

Sao có thể sẽ có người trong nửa tháng ngắn ngủi, từ không đến có, từ con số không nhảy đến cấp hai chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.