Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 295: Đánh Tới Cửa (12)



Lúc này Nam Cung Lưu Vân lại mỉm cười, tâm tình sung sướng nhìn Tô Lạc.

Lạc nha đầu của hắn giống như một cái bảo rương thần kỳ vậy, ngày thường luôn giữ yên lặng, thời khắc mấu chốt lại luôn có thể khai ra bảo vật làm người trước mắt sáng ngời, thật là một nha đầu bảo vật nha.

Người nghẹn khuất nhất thật ra là Liễu Thừa Phong.

Vừa rồi Đại Cầu Tuyết Thuật hao phí toàn bộ linh lực của hắn, bởi vì hắn nghĩ nhất định có thể nghiền áp đối phương, cho nên hắn dùng linh lực thực xa xỉ, không hề giữ lại, nhưng bây giờ, Đại Cầu Tuyết Thuật lại bị đối phương chụp nát, hắn cơ hồ khóc không ra nước mắt.

Tô Lạc lạnh lùng cười: “Ha hả, không linh lực nha, xem ngươi còn kiêu ngạo nữa không!”

Vừa dứt lời, Tô Lạc lại tạo ra Đại Hư Không Thủ Ấn màu đen giữa trời lần nữa, trong lúc nhất thời khí thế nguy nga bàng bạc, trên đỉnh đầu của Liễu Thừa Phong giống như đang bị một tòa núi đen đè lên.

Lúc này, Liễu Thừa Phong biến sắc, hắn không ngờ đối phương sẽ sử dụng chiêu thức ấy!

Sắc mặt của Liễu Phách Thiên cũng trở nên vô cùng cứng đờ. Một chưởng này đi xuống, linh lực của Liễu Thừa Phong tiêu hao hầu như không còn, căn bản không thể ngăn cản. Hắn không chỉ có nguy hiểm tính mạng, hơn nữa sẽ thua trận chiến này!

Trận chiến này, Liễu gia tuyệt đối không thể thua!

Vốn dĩ vì nghĩ sẽ thắng chắc nên Liễu Phách Thiên ngại phiền toái mới lấy khối huy chương đồng đó ra, hắn căn bản không muốn cho cái huy chương đó!

Vật đó chính là chí bảo của Liễu gia, tuy rằng thế hệ này của Liễu gia tư chất không đủ, không thể luyện, nhưng đời sau ai biết có thể ra một nhân vật kinh tài tuyệt diễm hay không?

Nếu bảo vật mất trên tay hắn, làm gì còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông của Liễu gia nữa?

Trong lúc nhất thời, hai mắt Liễu Phách Thiên phụt ra ra một luồng sáng, bỗng nhiên, ống tay áo của hắn run lên, một cái bình sứ xanh biếc vọt tới chỗ Liễu Thừa Phong.

Liễu Thừa Phong nhận lấy bình sứ mở ra xem.

Sơ cấp Linh Nguyên đan! Một viên đủ để khôi phục 10% linh lực! Đối với hắn bây giờ mà nói thì chính là linh đan diệu dược.

Liễu Thừa Phong vừa thấy, tức khắc vui mừng trong lòng vô cùng, lấy ra một viên nuốt vào, đồng thời, hắn nhìn Tô Lạc cười lạnh ra tiếng: “Ha ha ha, muốn đánh bại ta? Kiếp sau đi! Bây giờ, chịu chết đi!”

Vừa nói xong, Liễu Thừa Phong ngửa đầu cuồng cười, tóc đen dựng ngược, ngay khi Đại Hư Không Thủ Ấn rơi xuống, hắn tập trung toàn bộ linh lực đến trong tay, hướng lên trời chém ra một nắm tay thật lớn, trong lúc nhất thời trời đất ầm ầm ầm rung động!

Liễu Thừa Phong tay không xé rách Đại Hư Không Thủ Ấn!

“Ngươi gian lận!” Tô Lạc chỉ vào Liễu Thừa Phong lớn tiếng giận mắng.

Liễu Thừa Phong đắc ý cười lạnh: “Mang theo linh sủng và dùng linh đan diệu dược khi chiến đấu vốn là là hợp tình hợp lý, có bản lĩnh ngươi cũng dùng Linh Nguyên Đan, đáng tiếc ngươi không có! Cho nên tiểu tử thúi, hôm nay ngươi chết chắc rồi!”

Đáy mắt Liễu Thừa Phong hiện lên nụ cười lạnh âm độc.

Mới vừa rồi lão gia tử cho hắn một bình sứ, bên trong có khoảng năm viên, có Linh Nguyên Đan, hắn còn không đánh chết đối phương thì tốt nhất là nên nhảy sông tự vẫn đi!

Đôi mắt Tô Lạc hiện lên một nụ cười lạnh: “Linh Nguyên Đan đúng không? Chỉ là đan dược sơ cấp nho nhỏ, thật đúng là cho rằng trên đời này chỉ có ngươi có?” Tô Lạc vừa nói vừa móc ra một cái bình sứ bạch ngọc từ trong lòng, đổ ra một viên Linh Nguyên Đan tròn vo.

“Ha ha ha!” Thấy Linh Nguyên Đan trong lòng bàn tay Tô Lạc, Liễu Thừa Phong không khỏi cười ha ha: “Ha ha ha, thật là cười chết ta, cái đó mà cũng dám gọi là Linh Nguyên Đan hả? Không phải là ngươi nhặt được từ tay tên luyện dược sư gà mờ nào đó chứ? Ngốc tử, Linh Nguyên đan chân chính phải giống như của ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.