Thằng nhóc này không hề thấy được lòng tốt của nàng, trực tiếp nhào lên ôm nàng, còn để sát vào bên tai nàng, phun ra hơi thở cực nóng, chầm chậm nói: “Từ khi gặp được ngươi, hình tượng của ta đã rời nhà bỏ trốn, ngươi muốn tìm hắn về sao?”
Tô Lạc quả thực không biết nên nói gì, nàng có chút luống cuống tay chân đẩy Nam Cung Lưu Vân ra: “Rất nhiều người đang nhìn, ngươi đứng đắn một chút cho ta! Không nên huỷ hoại danh dự của ta!”
Sau này nàng còn phải gả cho người ta làm vợ, giúp chồng dạy con!
Nam Cung Lưu Vân quả thực giống như tên vô lại, mặc cho nàng đẩy như thế nào, hắn cũng không thèm động đậy, cánh tay mạnh mẽ như kìm sắt.
Dường như phải đến lúc này, hắn mới chú ý tới bên người có rất nhiều bóng đèn sáng như ban ngày. Vì thế, Tấn Vương điện hạ vừa rồi còn cười đến mức thèm nhỏ dãi với Tô Lạc đã nghiêng đầu liếc bọn họ một cái.
Một cái liếc này, ánh mắt nhìn như bình đạm không gợn sóng, nhưng những hạ nhân xung quanh đều hãi hùng khiếp vía, bồn chồn nơm nớp lo sợ đến mức muốn quỳ luôn xuống đất.
Ánh mắt này thật là đáng sợ!
Không, không sai! Người này thật là Tấn Vương điện hạ của bọn họ, ánh mắt kia, sát khí kia, uy nghiêm kia rõ ràng chính là hắn!
Điện hạ vẫn như là điện hạ, thật đáng sợ… Một đám hạ nhân lập tức biến thành chim bay mất, chỉ nháy mắt đã đi sạch sẽ, không để lại chút dấu vết nào.
Tô Lạc đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp như vậy, nhưng nàng vẫn không thể thích ứng, ho khan một tiếng, có chút không biết nói gì quay mặt qua chỗ khác.
Ai ngờ, lúc này Nam Cung Lưu Vân lại lấy lòng kéo ống tay áo củanàng, vẻ mặt mang theo ý cười nói: “Tốt, bây giờ những người không liên quan đã đi hết, có thể tiếp tục chưa?”
Thằng nhãi này phản ứng lớn như vậy, người không rõ ràng lắm còn tưởng rằng nàng huỷ hoại trong sạch của hắn.
Nam Cung Lưu Vân hừ hừ hai tiếng, u oán lên án nói: “Vừa rồi ngươi rõ ràng ngại người nhiều chướng mắt mới không muốn thân thiết với bổn vương, bây giờ người đã đi hết rồi, còn không mau tới hôn bổn vương!”
Trán Tô Lạc trên trán hiện ra ba đường đen thui! Ấu trĩ quá đi! Đã vậy còn là Vương gia đấy!
Nàng biết Nam Cung Lưu Vân quả thực không có giới hạn, ngươi nghiêm túc với hắn ngươi sẽ thua.
“Được rồi, không chơi với ngươi nữa, bây giờ ta phải về nhà.” Tô Lạc hít sâu một một hơi, đè nén lửa giận xuống ngực, nghiêm mặt nghiêm trang nói.
Nam Cung Lưu Vân thấy Tô Lạc đã quyết, lại chỉ có thể lôi kéo ống tay áo của nàng: “Bổn vương đi chung với ngươi?”
“Đừng, tuyệt đối đừng!” Tô Lạc nhanh chóng cự tuyệt: “Ngươi trở về chung với ta sao mà được chứ? Người ta còn tưởng rằng nữ nhi gả đi ra ngoài về nhà với phu quân đó! Thật không được!”
Nếu làm như vậy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Này cũng không được, kia cũng không được, u oán dưới đáy mắt Nam Cung Lưu Vân càng rõ ràng thêm, hắn giương đôi mắt đào hoa ngập nước, cũng không nói lời nào, cứ như vậy nhìn Tô Lạc, nhìn mãi, vẫn cứ nhìn… đến mức cả da đầu Tô Lạc đều tê dại.
“Ngươi… Ta đi về trước, bản thân ngươi tự xem làm sao thì làm, chỉ cần đừng ảnh hưởng đến ta là được!”
Trước khi trốn, Tô Lạc rốt cuộc vẫn là ba phải sao cũng được.
Tô Lạc lại không biết, chỉ bởi vì câu nói ba phải này, Nam Cung Lưu Vân sắp mang “vui sướng” gì đến cho nàng.
Nếu nàng biết, chỉ sợ nàng sẽ hung hăng cột Nam Cung Lưu Vân vào Tấn Vương phủ, không cho hắn ra ngoài dù chỉ một bước!