Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 310: Về Tô Phủ (10)



Tô Lạc chầm chậm ngó nàng một cái: “Ngươi không phải đang dính dáng với Thái tử sao? Sao, cũng coi trọng Tấn Vương điện hạ hả?” Không ngờ Nam Cung Lưu Vân còn có rất nhiều fan, nhìn, bé loli trước mắt này đã có Thái tử là vị hôn phu, lại vẫn là fan của hắn.

Sắc mặt Tô Khê đọng lại, không vui quay mặt đi: “Câm miệng! Ta không nói chuyện với ngươi! Hừ!”

Hừ mạnh một tiếng, Tô Khê nhắc váy xoay người bỏ đi.

“Thế mà đã đi rồi hả? Không uống ly trà rồi mới đi sao?” Tô Lạc nhìn bóng lưng lạnh nhạt của nàng.

Tô Khê trừng mắt nhìn Tô Lạc một cái, sải bước thở phì phì xoay người rời đi.

Nhị tỷ cũng đi rồi, nàng không đi thì có thể làm gì? Đánh thì đánh không lại nàng! Thật là tức chết nàng, từ khi nào thực lực của con bé phế vật này đã vượt qua nàng?

Tô Khê quyết định sau khi trở về sẽ bế quan, cố gắng tu luyện, lần sau nhất định phải đánh Tô Lạc đến không còn manh giáp, diệt nhuệ khí của nàng.

Tô Khê cũng đi rồi, những người còn lại ở lại làm gì? Một đám người xấu hổ và giận dữ chạy trối chết.

Tô Khê thở phì phì đi tới, bỗng nhiên, nàng lấy lại tinh thần oán hận trừng mắt những hạ nhân đằng sau, ngón tay trắng nõn chỉ vào các nàng: “Các ngươi nhớ kỹ cho bổn tiểu thư! Chuyện hôm nay ai cũng đều không được nói! Nếu là có người nói ra…”

Hôm nay quả thực là mất mặt cực kì!

Một đám hạ nhân vâng vâng dạ dạ, tất cả đều gật đầu tỏ vẻ sẽ không truyền ra.

Tiểu Ngọc che lại ngực, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, tứ tiểu thư biết võ công…”

Việc này không giấu được đúng không?

“Hừ! Nếu nàng muốn tranh công trước mặt cha, đã sớm đi nói, hà tất phải chờ tới bây giờ? Các ngươi nhớ kỹ cho ta, không ai được nói ra chuyện nàng biết võ công!” Nếu Tô Lạc không nói, vậy chẳng phải rất tốt sao?

“Dạ dạ dạ.” Một đám nô tỳ không ngừng gật đầu.

Ngũ tiểu thư hành sự quái đản thô bạo, thủ đoạn hung tàn, nói được thì làm được, ai dám cãi mệnh lệnh của nàng.

Lại nói ở sảnh ngoài.

Trên ghế thái sư, Nam Cung Lưu Vân ngồi ngay ngắn, đánh giá chén trà bạch ngọc cầm trên tay, chậm chạp phẩm trà.

Mà phía dưới, đám người Tô Tử An kinh sợ ngồi yên, trong không khí áp lực này, ai cũng không dám thở mạnh.

Tuy rằng ngay từ đầu, Tô Tử An đã biết được từ trong miệng Bắc Thần Ảnh là Tấn Vương điện hạ có cảm tình với Thanh Nhi nhà hắn, nhưng hắn cũng chỉ cười cười, không ngờ chuyện này lại là thật! Tấn Vương điện hạ chưa bao giờ đặt chân đến Tô phủ lại mang theo lễ vật tới cửa.

Tấn Vương điện hạ lại sẽ tự mình đến nhà hạ thần... Nếu nói ra, ai sẽ tin chứ?

Tô Tử An nơm nớp lo sợ lén liếc mắt nhìn Tấn Vương điện hạ một cái, chỉ thấy hai tròng mắt của hắn cao thâm khó đoán, nhưng khóe miệng lại hơi hơi nhướng lên, hiển nhiên tâm tình không tồi, thấy thế, Tô Tử An cũng an tâm rồi.

Nam Cung Lưu Vân thong thả ung dung uống trà, mắt phượng híp lại, nhàn nhạt nhìn Tô Tử An một cái: “Tô Đại Tướng Quân phúc khí tốt, có một đứa con gái kinh tài tuyệt diễm như vậy, Tây Lăng quốc sẽ có rất nhiều người hâm mộ ghen tị với ngươi nha.”

Lạc nha đầu của hắn không chỉ có thiên phú kinh người, mà còn là luyện dược sư song hệ mộc hỏa, chỉ là sơ cấp luyện dược sư lại có thể luyện chế đan dược trung cấp, là kỳ tài ngàn năm khó gặp, huống chi nàng vẫn là pháp sư không gian mất tích đã lâu trên đại lục, từng cái từng cái, tùy tiện lấy ra cũng đã làm người khác phải kinh sợ, mà Lạc nha đầu của hắn lại có hết tất cả.

Xác thật, có một đứa con gái như vậy, trên đời này còn có ai phúc khí hơn Tô Tử An chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.