Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 322: Về Tô Phủ (22)



Nam Cung Lưu Vân tùy ý xua tay, chặn lại Tô Tử An giả dối khách sáo, khóe miệng gợi lên ý cười quỷ quyệt: “Tô tướng quân xác thật sẽ suốt đời khó quên, chẳng qua, không cần phải cảm tạ bổn vương.”

“Hả?” Tô Tử An càng thêm không rõ, Tấn Vương điện hạ này rốt cuộc đang làm cái gì?

Lại nói sau khi Tô Vãn uống thuốc, dược hiệu thực nhanh chóng lan ra.

Thân hình vốn như con heo kia giống như kinh khí cầu bị chọc thủng vậy, lấy tốc độ kinh người mà xẹp xuống.

Không đến mười lăm phút, thịt mỡ đầy mặt đầy người nàng đều biến mất, lại lần nữa khôi phục dáng người yểu điệu như trước, làn da trên mặt so với lúc trước cũng tinh tế bóng loáng hơn, trắng mịn vô cùng.

Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều thần kỳ nhìn cảnh tượng này, kinh ngạc cơ hồ nói không ra lời.

Tấn Vương điện hạ tùy thân mang theo thuốc giải, hơn nữa còn trân trọng đưa đan dược cho Tô Vãn… Như vậy, Tô Vãn chính là người mà điện hạ muốn tìm sao? Trong lòng Tô Tử An xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp.

Nếu biết điện hạ nhìn trúng Tô Vãn, hắn lúc trước vô luận như thế nào cũng sẽ không đối xử với nàng như vậy, chẳng qua, hiện tại bù đắp hẳn là vẫn còn kịp.

Nghĩ đến đây, trên mặt Tô Tử An cố gắng mở nụ cười, nói với Tô Vãn: “Còn không mau cảm tạ điện hạ? Nếu không phải nhờ điện hạ ban thuốc, đời này của ngươi cũng xong rồi.”

“Đúng vậy, Vãn Nhi, sau này phải cố gắng đi theo điện hạ, không được bướng bỉnh.” Tô phu nhân cũng cố gắng cười theo, cười đến thực mất tự nhiên.

Tô Tĩnh Vũ cũng cười gượng tiến lên nịnh bợ: “Tam muội muội, ngày lành sau này, cũng đừng quên đại ca nha.”

Tô Vãn vênh váo tự đắc liếc bọn họ một cái. Những người này bỏ đá xuống giếng trong lúc nàng khó khăn nhất, hận nàng không thể sớm chết, bây giờ biết Tấn Vương điện hạ ái mộ mình, cả đám đều chạy tới nịnh bợ, hừ hừ, cho rằng nàng sẽ tha thứ bọn họ sao?

Tô Vãn ngạo mạn nâng cằm, đi đến bên người Nam Cung Lưu Vân, ngoan ngoãn nói: “Phụ thân, nữ nhi đã là người của điện hạ, sau này chuyện của Tô phủ không có quan hệ gì với ta.”

Tô Tử An làm gì ngờ được Tô Vãn sẽ làm trò trước mặt mọi người nói ra những câu này, hắn vốn cho rằng tuy trong lòng Tô Vãn có oán khí, nhưng Tô phủ cũng dưỡng dục nàng mười mấy năm, nàng nên có chút cảm tình, lại không ngờ nàng bạc tình như vậy.

Tô Tử An tức giận: “Vãn Nhi, nói cái gì vậy? Còn không mau lại đây!”

“Ta không!” Tô Vãn đúng lý hợp tình đứng ở bên người Nam Cung Lưu Vân, vênh mặt hất hàm trừng mắt nhìn những người đã từng phụ nàng. Trong mắt hiện rõ ánh sáng ác độc.

Khiến người ta cảm thấy kỳ quái chính là, mặc kệ chung quanh sôi nổi hỗn loạn như thế nào, Nam Cung Lưu Vân chỉ nhàn nhạt nhấp trà, hoàn toàn không có ý muốn nhúng tay.

Hắn đang dung túng Tô Vãn, hay căn bản là lười quản?

Bởi vì không biết thái độ chính xác của Tấn Vương điện hạ, cho nên Tô Tử An cũng có chút cố kỵ, không dám đi lên kéo Tô Vãn, chỉ đen mặt phẫn nộ quát: “Tô Vãn, đừng quên mặc kệ như thế nào, ngươi vẫn mang họ Tô!”

Tô Vãn thấy khi mình nói mình là người của Tấn Vương điện hạ, Tấn Vương điện hạ cũng không phản bác, khiến cho nàng vô cùng tự tin, chỉ thấy nàng cười lạnh liên tục: “Họ Tô? Ngươi cho rằng ta rất muốn cái dòng họ làm người ghê tởm này sao?”

“Tô Vãn, ngươi thật to gan lớn mật, chẳng lẽ ngươi không sợ tổ tông gia pháp sao?” Tô Tĩnh Vũ không ngờ Tô Vãn lập tức không nhận người, lạnh mặt tức giận quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.