Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 326: Về Tô Phủ (26)



Tô Vãn bị hất ngã trên mặt đất, đau đến nước mắt đều trào ra, nhưng hận thù đã che mất hai mắt nàng.

Nàng biết hiện tại nàng đánh không lại Tô Lạc, hơn nữa hiện tại nàng đã thoát ly Tô phủ, cho nên Tô Tử An bọn họ căn bản sẽ không ra mặt vì nàng, làm sao bây giờ?

Không, không, nàng còn có Tấn Vương, Tấn Vương điện hạ sẽ giúp nàng!

Mình đã là người của Tấn Vương điện hạ, không phải sao? Đan dược trân quý như vậy hắn cũng có thể ban cho chính mình, giết một Tô Lạc nho nhỏ sao lại không được?

Vì thế, Tô Vãn bất chấp đau đớn, lết đến dưới chân Tấn Vương điện hạ, khóc lóc kể lể nói: “Điện hạ, cầu xin ngài, giúp ta giết tiểu tiện nhân Tô Lạc đi, chỉ cần giết nàng, sau này mặc kệ ngươi muốn ta làm cái gì ta đều nguyện ý, cầu xin ngươi thay ta báo thù đi…”

Tô Vãn khóc nước mắt tuôn trào, giờ phút này nàng xác thật có vài phần nhu nhược, khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

Nhưng mà, đáng tiếc chính là… Nàng sai rồi, từ lúc bắt đầu đã sai rồi, hơn nữa sai quá nhiều.

“Ai.” Nam Cung Lưu Vân rốt cuộc buông chén trà trong tay, ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống trên người Tô Vãn, hai tròng mắt say lòng người tựa như mang theo một mạt ý cười, như chế nhạo như trào phúng, thong thả ung dung mà lặp lại: “Thay ngươi giết Tô Lạc?”

Tô Vãn cho rằng Tấn Vương điện hạ đã đồng ý, tức khắc nín khóc mỉm cười: “Đa tạ điện hạ, đa tạ điện hạ thành toàn!”

Tạ xong Tấn Vương điện hạ, Tô Vãn tức khắc quay đầu âm trầm trầm mà nhìn chằm chằm Tô Lạc, âm lãnh cười: “Tiểu tiện nhân, ngươi chết chắc rồi.”

Xác thật, người bị Tấn Vương điện hạ nhắm tới trước nay đều sẽ chết thực thảm, tương đối thảm…

Tô Lạc ôm cánh tay, cười như không cười mà liếc xéo Nam Cung Lưu Vân: “Nha, quả nhiên là Tấn Vương điện hạ mị lực vô biên, ban đầu thì nghe người ta nói ngươi đối Nhị tỷ ý nặng tình sâu, sau lại có có người truyền ngươi đối Ngũ muội một lòng một dạ, hiện tại thế nào? Tô Vãn tàn hoa bại liễu ngươi cũng không buông tha?”

Mọi người đang có mặt đều hít vào một hơi.

Mạnh, quá mạnh, quả thực quá dũng mãnh!

Đây tuyệt đối là người dũng cảm nhất từ trước tới nay!

Đây tuyệt đối là người đầu tiên từ trước tới nay dám nói chuyện với Tấn Vương điện hạ như vậy!

Tô Tử An thấy Nam Cung Lưu Vân chậm rãi đứng lên, trong lòng ai oán không được: Xong rồi xong rồi xong rồi… Tô phủ sắp xong rồi…

Nhưng mà, động tác tiếp theo của Nam Cung Lưu Vân, lại khiến một đám người chung quanh kinh ngạc rớt cằm

Lại thấy Tấn Vương điện hạ cao cao tại thượng phảng phất giống như thần kia cười xoa đầu Tô Lạc: “Nha, Lạc nha đầu của bổn vương ghen tị, thật khó được.”

Thanh âm của Tấn Vương điện hạ tà mị nhu tình, trong giọng nói rõ ràng có mang theo cưng chiều và dung túng.

Còn một câu mất hồn là “Lạc nha đầu của bổn vương” nữa.

Lúc này, bốn phía thực yên tĩnh, im lặng đến mức dường như có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.

Bởi vì tình huống này thật sự quá quỷ dị, quỷ dị đến mức tất cả mọi người khó có thể tin, tất cả đều không thể tưởng tượng mà trừng mắt nhìn đôi bích nhân trước mắt này.

Nhưng mà, điều làm cho bọn họ kinh ngạc còn ở phía sau.

Chỉ thấy Tô Lạc trực tiếp dẫm lên chân hắn, thanh âm lạnh như băng: “Ai là Lạc nha đầu của ngươi?Mơ đẹp quá rồi ha. Hừ, ngươi thật ra rất biết trêu hoa ghẹo nguyệt, phải một cái trái một cái không ngừng nghỉ.”

Tô Lạc nàng dẫm… dẫm lên chân Tấn Vương điện hạ.

Thiên chân vạn xác, bởi vì đôi giày kia của Tấn Vương điện hạ xác thực có một dấu chân màu đen.

Tấn Vương điện hạ bị dẫm một chân sẽ tức giận đúng không? Tất cả đều chờ mong mà nhìn Tấn Vương điện hạ.

Tô Lạc đáng chết, quá đáng chết! Nàng thế màdám dẫm chân của Tấn Vương điện hạ? Chẳng lẽ nàng không biết, Tấn Vương điện hạ nhất ghét nhất bị người khác dẫm chân sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.