Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 340: Ăn Chơi Trác Táng (11)



Nhị điện phân biệt là Bắc Thần điện cùng Lạc Vũ điện, Bắc Thần Ảnh chính là đến từ Bắc Thần cung thần bí khó lường.

Tam cung phân biệt là Dao Trì cung, Bích Phàm cung và Vị Ương cung, Dao Trì tiên tử chính là vị công chúa độc nhất được sủng ái của Dao Trì cung.

Tứ thế gia phân biệt là Nam Cung gia tộc, Ám Dạ gia tộc, Âu Dương gia tộc, Hiên Viên gia tộc.

Không nói đến sự tồn tại siêu nhiên của nhất thành nhị điện tam cung, chỉ nói đến tứ đại gia tộc.

Đất đai trên đại lục được chia thành bốn quốc gia do tứ đại gia tộc phân biệt cai quản. Ví dụ Nam Cung gia tộc trị vì Tây Lăng quốc, chăm lo việc nước, kéo dài không suy.

Bắc Thần Ảnh chỉ vào thiếu niên áo xanh dương, giới thiệu cho Tô Lạc: “Đừng nhìn bộ dáng hắn vui tươi hớn hở, đối xử với ai cũng nhiệt tình. Tiểu tử này đến từ Bích Phàm cung, từ nhỏ thiên phú trác tuyệt, trời sinh thông minh, sức lực càng kinh người. Từ nhỏ, uống các loại đan dược thay cơm, hiện tại hắn đã ở đỉnh cấp sáu, tiểu tử Lam Tuyển này so thực lực với Nam Cung không kém nhiều đâu.”

Đỉnh cấp sáu? Tô Lạc có chút kinh ngạc mà nhìn thiếu niên áo gấm màu xanh dương. Không ngờ thực lực của hắn lại ở đỉnh cấp sáu, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

“Còn vị thích mặc y phục màu trắng kia là Ám Dạ Minh, Nam Quốc Tam hoàng tử.” Bắc Thần Ảnh chỉ vào người vừa rồi đứng lên sau cùng, thiếu niên áo trắng đã nói chuyện cùng bọn họ, ân cần báo: “Đừng nhìn hắn ôn ôn nhuận nhuận mà cảm thấy ở cùng hắn rất tốt. Hắn cùng Nam Cung giống nhau, tuyệt đối là kẻ phúc hắc, cho nên nếu không có việc gì thì hạn chế cùng hắn nói chuyện, miễn cho bị đem bán còn giúp hắn đếm tiền.”

Tô Lạc thấy Bắc Thần Ảnh oán giận còn bày ra vẻ mặt đau khổ oán hận, trong lòng cảnh giác. Xem ra Bắc Thần Ảnh bị vị Ám Dạ Minh kia đem bán còn giúp hắn đếm tiền không ít lần rồi.

“Tẩu tử cảm thấy ta thế nào? Lớn lên cũng coi như ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở đúng không?

“Cái này…” Trên trán Tô Lạc xuất hiện ba đường hắc tuyến.

Thật đúng là người phân theo nhóm vật họp theo loài, huynh đệ của Nam Cung quả thực là rất giống hắn, vô sỉ, mặt dày.

Bắc Thần Ảnh hoàn toàn không biết nội tâm Tô Lạc buồn nôn, hưng phấn mà tiếp tục thao thao bất tuyệt khoe khoang: “Xét về tính cách, muốn quang minh chính đại có quang minh chính đại, muốn ôn hòa có ôn hòa, uy phong chấn vũ, dịu dàng, nghĩ như thế nào thì làm như thế đó, tẩu tử ngươi nói đúng không?”

“Cái này…” Thật đúng là không hiểu nổi. Kỳ thật, Tô Lạc buồn bực nhất chính là, tại sao đứa nhỏ này ở trước mặt nàng khoa khoang nhiều như vậy? Muốn nàng trở nên kiêu ngạo giống hắn sao?

Nhưng Bắc Thần Ảnh rất nhanh liền giải thích nghi hoặc của nàng: “Nếu tẩu tử cũng cảm thấy ta là người tốt, vậy có thể thay ta nói tốt vài câu trước mặt Nam Cung không?”

Làm ơn đi, đường đường là hội trưởng đại nhân của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, đừng dùng loại đôi mắt đáng thương ngập nước nhìn nàng có được không?

Tô Lạc đỡ trán, cạn sạch lời: “Ngươi đừng gọi ta là tẩu tử nữa, ta với Nam Cung Lưu Vân thật sự không có quan hệ gì. Còn nữa, ngươi là huynh đệ của hắn, nói với hắn dễ dàng hơn.”

“Tẩu tử đừng nói đùa nữa, ở trước mặt Nam Cung, người nói một câu bằng ta nói trăm câu. Tẩu tử, cầu xin ngươi đáp ứng, nói một tiếng với Nam Cung, nếu không ta lại phải trở về luyện sóng âm công…” Vẻ mặt Bắc Thần Ảnh đau khổ, buồn bực không thôi, hình như sóng âm công kia tra tấn hắn rất thảm.

Tô Lạc rất là bất đắc dĩ: “Ta sẽ làm theo lời ngươi, không cần gọi ta là tẩu tử.”

Bắc Thần Ảnh gọi như vậy, giống như đem thân phận Tấn Vương phi, thê tử của Nam Cung Lưu Vân, xác định gắn trên người nàng.

“Việc đó ngươi nhất định giúp ta nhé, tẩu tử.” Nước mắt Bắc Thần Ảnh loang đầy khuôn mặt nhỏ, môi hồng nhuận nhuận lúc đóng lúc mở, đôi mắt hoa đào ngập nước, nhìn Tô Lạc đầy mong chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.