Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 346: Kinh Hồn Trên Thuyền (5)



Phải đến lúc này nàng mới biết được, Ám Dạ Minh là thuộc tính thủy, mà Lam Tuyển là thuộc tính phong.

Ám Dạ Minh nheo mắt lại, ngưng tụ linh lực toàn thân, ánh nhìn kia tựa như ẩn chứa nguồn năng lượng rất mạnh, trực tiếp khống chế lốc xoáy phía trước, khiến cho mặt biển trở về với trạng thái bình thường.

Mà Lam Tuyển lại đang khống chế tốc độ gió chung quanh, tập trung toàn bộ tốc độ gió về phía sau du thuyền, đẩy du thuyền đi nhanh về phía trước.

Nếu là lốc xoáy thuỷ vực, vậy lốc xoáy không chỉ có một, mà là liên miên không dứt, xem qua một lượt dường như không có điểm dừng.

Với thực lực của Ám Dạ Minh, hắn không có cách khống chế toàn bộ lốc xoáy, nhưng là lại có thể khống chế mặt biển bằng phẳng trong phạm vị năm mét trước thuyền.

Cho nên, tình cảnh hiện tại chính là, Ám Dạ Minh tập trung linh lực tạo ra một mảnh biển yên lặng cách thuyền năm mét, khoảng cách vừa đủ cho chiều ngang của du thuyền.

Mà Lam Tuyển dùng gió để đẩy nhanh tốc độ của du thuyền lên cao nhất, nhanh nhất.

Trong tình huống sóng lớn ngập trời như thế này, muốn tạo nên một vùng biển lặng sóng sẽ khó khăn đến mức nào?

Chưa được mười lăm phút, trên mặt Ám Dạ Minh đã thấm một tầng mồ hôi mỏng, vẻ mặt cũng có chút tái nhợt.

Lam Tuyển không tốt hơn Ám Dạ Minh bao nhiêu, vẻ mặt có chút chật vật.

Nhưng trả giá của bọn họ rất đáng, bởi vì cho dù chung quanh sóng lớn ngập trời, lốc xoáy không ngừng, nhưng du thuyền lại vô cùng vững vàng tiến về phía trước, không còn bị đẩy hết sang đông lại sang tây nữa, tạo nên thương vong.

Ngay trong lúc tình huống im lặng này.

“A!” Trong đám người bỗng nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Tô Lạc nhìn lại theo tiếng động, trong lúc nhất thời vẻ mặt có chút phức tạp.

Bên trái cách đó không xa, một con tàu không ngừng chạy về hướng bọn họ.

Tô Lạc đoán, đối phương phỏng chừng là nhìn thấy du thuyền của bọn họ đi thẳng trên mặt biển êm sống lặng, cho rằng đây là con đường để chạy trốn, cho nên cho dù bị sóng lớn đánh cũng phải chạy theo họ.

Đối phương thật vất vả mới tiến đến sau thuyền của bọn họ, nhưng bọn hắn còn chưa kịp vui mừng thì trong nháy mắt đã bị một cơn lốc xoáy đen thẳm cuốn vào!

Đáng thương chính là đối phương không biết, mặt biển bình yên này không phải là do tự nhiên tạo ra, mà là do cao thủ hệ thủy tạo nên, hơn nữa chỉ tồn tại trong chớp mắt.

Sau khi du thuyền của bọn hắn đi qua, mặt biển kia đương nhiên sẽ khôi phục thành lốc xoáy hiểm ác.

Đáng tiếc đối phương nỗ lực lâu như vậy rốt cuộc cũng đến được phía sau du thuyền, nhưng vẫn chôn thân nơi biển rộng.

Tô Lạc hơi nhíu mày: “Tất cả mọi người đều biết lốc xoáy thuỷ vực vô cùng nguy hiểm, tại sao còn muốn đến chịu chết?”

Trong mắt nàng, những người này khó có thể vượt qua lốc xoáy, trừ phi giống Ám Dạ Minh và Lam Tuyển, một cao thủ hệ thủy, một cao thủ hệ phong, hai người phối hợp ăn ý, mới có thể bình an vượt qua.

Nam Cung Lưu Vân cười lắc đầu: “Người chết vì tiền chim chết vì mồi thôi.”

Tô Lạc ngẫm lại, cảm thấy đúng vậy. Trên đại lục, tinh thạch màu xanh lá khó tìm vô cùng, nhưng một con Tử Kinh Ngư cũng đã tương đương với một viên tinh thạch màu xanh biếc, lại là cơ hội một năm mới có một lần, nếu có thể vượt qua lốc xoáy thuỷ vực, bắt được Tử Kinh Ngư, cho dù chỉ là một con, cũng đã phát tài.

Nam Cung Lưu Vân cười như không cười nhướng mày, nhẹ giọng nói: “Thật ra Tử Kinh Ngư đâu có dễ câu như vậy.”

“Không dễ câu sao?” Chẳng phải chỉ là cá trong nước thôi sao? Câu không được cũng không thể giăng lưới bắt hả?

Nam Cung Lưu Vân liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của Tô Lạc, chậm rãi lắc đầu: “Tử Kinh Ngư có linh tính đến mức nào, Hàm răng sắc bén như vậy, Lưới đánh cá sao có thể bắt được nó? Trừ phi nó tình nguyện cắn câu, nếu không, không ai có thể bắt giữ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.