Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 347: Kinh Hồn Trên Thuyền (6)



Thì ra còn có yêu cầu như vậy? Xem ra có vẻ cực kỳ khó!

“Nhưng mà không lo.” Nam Cung Lưu Vân hiện lên ánh nhìn gian tà, đẹp đẽ nhưng ma mị “Tiểu Vương Phi của Bổn vương luôn rất may mắn, người khác có thể sẽ không bắt được nhưng Lạc Nhi nhất định sẽ thắng lợi trở về.”

“Sao có thể!” Tô Lạc trừng hắn một cái: “Đừng kỳ vọng quá cao, nếu không ngươi sẽ rất thất vọng.”

Nam Cung Lưu Vân khoanh tay mà đứng, giọng điệu nhàn nhã thoải mái: “Từ trước đến nay, Lạc nha đầu có bao giờ làm bổn vương thất vọng chứ? Cho nên, bổn vương luôn kỳ vọng rất cao ở ngươi”

“Mặc kệ ngươi.” Tô Lạc hừ một tiếng.

Nói thật từ đời trước đến đời này, ngay cả câu cá nàng còn chưa câu qua, chứ đừng nói là đi câu Tử Kinh Ngư linh khí mười phần gì đấy, thật là nghĩ thôi cũng khiến nàng cảm thấy đau đầu.

Mồ hôi trên mặt Ám Dạ Minh và Lam Tuyển kết thành hột, từng hột lăn xuống, vẻ mặt thoạt nhìn đã mỏi mệt đến cực điểm.

Tô Lạc chọt cánh tay Nam Cung Lưu Vân: “Ngươi không đi hỗ trợ?”

Nam Cung Lưu Vân thưởng thức sợi tóc của Tô Lạc, thong thả ung dung mà hừ nhẹ: “Bổn vương bận ở bên Lạc nha đầu, đâu có rảnh để ý bọn họ?”

Tô Lạc lập tức nghẹn lời, trong thời khác nguy hiểm này, thằng nhãi này còn có thể không chút kiêng kị trêu đùa nàng, thật đúng là không theo lẽ thường.

Cũng may Ám Dạ Minh và Lam Tuyển hai người đang thi đua với nhau, cho dù mỏi mệt muốn chết, vẫn cắn răng kiên trì.

Ước chừng qua nửa canh giờ, thuỷ vực phía trước trở nên gió êm sóng lặng, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, sóng nước lóng lánh.

Ai có thể ngờ đến, ở chỗ sâu nhất của thủy vực lốc xoáy lại yên lặng đến thế, phảng phất như trời đất hòa hợp, chim bay cá nhảy, gió nhẹ thổi qua, nước gợn thật nhẹ.

Dưới ánh mặt trời, trời trong không khí thoáng đãng, cuộn sóng giống như tơ lụa mượt mà, chậm rãi gợn tới, lại nhẹ nhàng lui ra sau, có một loại yên tĩnh đến mức bình lặng.

Hoàn toàn khác hẳn một trời một vực với thủy vực lúc nãy.

Ám Dạ Minh và Lam Tuyển không thèm giữ hình tượng ngã ngồi trên boong thuyền, thở hổn hển.

Quần áo bị mồ hôi thấm ướt sũng, từ đầu ướt đến chân, lúc này bọn họ thoạt nhìn chật vật không chịu được, mệt tới mức nói nói cũng không nổi, chỉ mở miệng thật to để hô hấp.

“Ai da, xem như đã vượt qua.” Bắc Thần Ảnh không biết từ đâu ra chui ra, rất tốt bụng bưng hai ly nước trong cho bọn hắn, lại không nhịn được oán trách: “Nhưng cũng phải nói các ngươi một chút. Năm trước tốt xấu cũng chỉ cần mười lăm phút đã qua được, năm nay thế mà cần đến nửa canh giờ, các ngươi không biết xấu hổ sao?”

Lam Tuyển trực tiếp đá một cước qua: “Ngươi câm miệng cho lão tử! Năm trước Nam Cung cũng có tham gia, đương nhiên nhẹ nhàng, có bản lĩnh sang năm ngươi tham gia!”

Thật là đứng nói chuyện không nhức eo. Năm trước xem Nam Cung nhẹ nhàng tự tại thoải mái tự tại như vậy, còn tưởng rằng rất đơn giản, nào ngờ tới đến lúc động thủ mới biết được muốn thao tác lốc xoáy cùng tốc độ gian nan đến mức nào.

Bắc Thần Ảnh linh hoạt như con thỏ, nhẹ nhàng né tránh, chu đôi môi hồng: “Này có khó gì? Sang năm ta cùng tẩu tử cùng nhau, tuyệt đối nhanh hơn các người.”

Bắc Thần Ảnh nói xong, vẻ mặt ân cần lấy lòng mà hướng Tô Lạc cười, tươi cười sáng lạn thấy răng không thấy mắt đâu: “Tẩu tử, ngươi cũng đồng ý nha? Sang năm hai ta hợp tác để cho bọn hắn mở mang tầm mắt.”

Tô Lạc còn không có đáp lời, Lam Tuyển lại liếc Bắc Thần Ảnh một cái: “Được được, ai mà không biết tâm tư nhỏ của ngươi? Ngươi kêu tẩu tử hợp tác với ngươi, cuối cùng xuất lực còn không phải Nam Cung?”

Bắc Thần Ảnh bị vạch trần, cũng không giận, hừ hai tiếng: “Các ngươi đừng xem thường tẩu tử nha, nói ra dọa chết các ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.