Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 397: Tử ngư điện (19)



Xem hắn thông minh ghê chưa, trực tiếp đập lại 1500 viên tinh thạch màu xanh lá lên đầu Nam Cung Lưu Vân, chính mình nhẹ nhàng không còn nợ nần gì nữa.

Còn việc Nam Cung Lưu Vân có trả nổi nợ hay không thì không phải chuyện của hắn.

Lúc này, quần chúng vây xem chung quanh đều trừng lớn đôi mắt, khiếp sợ nhìn một vòng người phía trước. 

Vẫn luôn đều biết Thái Tử điện hạ cùng Tấn Vương điện hạ bất hòa, nhưng vẫn luôn chưa bao giờ chính diện tranh đấu, hiện tại hai người trực tiếp gây nhau, ngày thường khó được nhìn thấy trò hay như vậy.

Quần chúng vây xem đều hưng phấn dị thường nhìn chằm chằm hai người, đều đang suy đoán ai sẽ thắng.

Lý trí nói cho bọn họ, Tấn Vương điện hạ chưa bao giờ thua. 

Nhưng đôi mắt và sự thật lại nói cho bọn họ, Thái Tử điện hạ cầm Tử Ngư Thủy Tinh trong tay, thiên chân vạn xác, cam đoan không giả!

Trận đánh cựoc này, rốt cuộc sẽ phát triển theo phương hướng nào? Tất cả mọi người đều tò mò cực kỳ.

Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt ngó Nam Cung Lưu Tuyệt một cái: “Nếu như ngươi thua thì sao?” 

Thái Tử điện hạ nghẹn, ngay sau đó sắc mặt đắc ý lên.

Tử Ngư Thủy Tinh ở trong tay hắn, sao có thể sẽ thua? Nếu lần này không công phu sư tử ngoạm, hắn cũng cảm thấy phí phạm của trời, thực xin lỗi ông trời cho hắn kỳ ngộ.

Thái tử tức khắc ngạo mạn mà hừ lạnh mấy tiếng: “Nếu như ta thua, ta sẽ đền cho ngươi 1500 viên tinh thạch xanh lá!” 

Nói cách khác, tiền đặt cược của hai người chính là 1500 viên tinh thạch xanh lá.

Nam Cung Lưu Vân luôn luôn không có hứng thú với tiền đặt cọc, lần này lại sửa thái độ bình thường, nhướng mày cười: “Có thể.”

“Nam Cung!” Lam Tuyển kinh ngạc ra tiếng. 

Tuy rằng Nam Cung ánh mắt độc đáo, nhưng lần này… Tử Ngư Thủy Tinh trong tay Nam Cung Lưu Tuyệt kia chẳng lẽ là giả?

Bắc Thần Ảnh cười hì hì đâm cánh tay của Lam Tuyển: “Ngươi thấy Nam Cung thua bao giờ chưa?”

Nếu Nam Cung dám nhận cược, vậy chứng tỏ là hắn trong lòng sớm có phần thắng. 

Thằng nhãi này căn bản là là không thấy con thỏ không sải cánh, mới không để mình bị thiệt.

Lam Tuyển nghĩ lại, xác thật đúng vậy, vì thế, hắn cùng Bắc Thần Ảnh tưởng tượng, cười hì hì nhìn chằm chằm Thái Tử điện hạ, nhìn đến mức Thái Tử điện hạ đáy lòng phát run.

Thái Tử điện hạ ngay từ đầu trong lòng có chút thấp thỏm, dù gì đó cũng là 1500 viên tinh thạch xanh lá, lại nói lúc trước hắn còn thiếu Tô Lạc 1500 viên tinh thạch xanh lá, nếu lại thua, hắn lấy đâu ra bà ngàn viên tinh thạch để đền chứ, dù có giết hắn không đền nổi. 

Nhưng là, Thái Tử điện hạ nhìn đến Bắc Thần Ảnh cùng Lam Tuyển làm mặt quỷ với mình, hắn ngay sau đó liền an lòng. Hừ, không ngờ tới Nam Cung lại dùng loại thủ đoạn bất nhập lưu này đề lừa gạt mình đổi ý không đánh cuộc, thật là ấu trĩ!

Thái Tử điện hạ xoát xoát xoát viết xuống một tờ giấy ước định đánh cuộc giống như tờ giấy lúc trước viết cho Tô Lạc.

Sau khi tất cả mọi người đều đã ký tên xong, chi thành ba bản. 

Thái Tử điện hạ một bản, Nam Cung Lưu Vân một bản, còn có một phần như cũ là trong tay Bắc Thần Ảnh.

“Hiện tại, làm sao để chứng minh Thái Tử Điện Hạ có con Tử Ngư Thủy Tinh thật chứ?” Bắc Thần Ảnh làm bộ làm tịch mà gật đầu: “Có một biện pháp rất đơn giản. Tử Ngư Thủy Tinh thật một ngày sẽ phun tinh thạch ba lần, sáng trưa chiều, một lần đều không lỡ, như vậy, chúng ta hiện tại phải đợi sao?”

Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt liếc Thái tử liếc mắt một cái: “Hà tất bỏ gần tìm xa?” 

Bắc Thần Ảnh lập tức rất có ăn ý mà nói tiếp: “Tử Ngư Thủy Tinh cùng Tử Ngư Điện có quan hệ mật thiết, nghe nói có Tử Ngư thủy tinh là có thể có cảm ứng, có thể lựa chọn chính xác con đường dẫn đến Bí Kíp Quán trong chín con đường phía trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.