Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 421: Cửu tử nhất sinh (3)



Hắn không thể không hoài nghi, liệu Tử Ngư điện này có phải là sản nghiệp của nha đầu thúi kia hay không. Cứ như thể nơi này được thiết kế đặc biệt dành riêng cho nàng!

Tất cả mọi người là người qua đường, chỉ có nàng giống như đang hack game vậy, một đường thẳng tiến vô cùng thuận lợi.

Đôi mắt hung ác nham hiểm của Thái tử gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc. Trong mắt hừng hực lửa giận, chỉ hận không thể thiêu cháy Tô Lạc. 

Tô Lạc còn không thèm để ý đến hắn, trực tiếp làm lơ, nàng quay đầu thấp giọng trò chuyện với Nam Cung Lưu Vân.

Bộ dáng không coi ai ra gì của nàng càng khiến Thái tử tức giận!

Hắn tức giận giơ tay định bắt lấy Tô Lạc. 

Nhưng tay hắn còn chưa kịp tiến đến gần thì bỗng một tia sáng loé lên, Thái tử ngay lập tức hét lên thảm thiết.

Nhìn lại, tay phải của hắn bị thương, máu tươi chảy đầm đìa.

Hoá ra tia sáng lạnh lẽo kia là do Nam Cung Lưu Vân ra tay. 

“Nam Cung Lưu Vân! Ngươi dám công kích ta!” Thái tử điện hạ hùng hổ chỉ tay về phía Nam Cung Lưu Vân, cả người giận đến phát hoả: “Đừng quên ngươi đã thề với trời rằng cả đời này ngươi đều không thể giết ta!”

Tô Lạc tò mò đưa mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân.

Nếu lời của Thái tử là thật, vậy thì Nam Cung Lưu Vân đã phát ra lời thề trong tình huống thế nào? 

Chuyện năm đó rốt cuộc là như thế nào? Tại sao Nam Cung Lưu Vân phải thề không được giết Thái tử? Lại còn phải trả ân tình cho Dao Trì cung... Tô Lạc có chút tò mò, có chút hoang mang, cũng có chút đau lòng vì hoàn cảnh của Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, gật đầu: “Bổn vương vẫn luôn nhớ rõ.”

“Nhớ rõ thì tốt! Hy vọng ngươi cả đời này đừng quên!” Thái tử vênh váo tự đắc hất cằm hừ lạnh. 

Nam Cung Lưu Vân khẽ cười, không chút để ý mà cân nhắc, sau đó nở một nụ cười quyến rũ tà mị: “Giết người mà để ngươi chết, ừm, xem ra cũng không khó lắm.”

Thân mình Thái tử bỗng nhiên cứng đờ!

Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân, hận không thể xông tới đâm hắn vài nhát! 

Hắn nhiều năm như vậy không chút sợ hãi trước mặt Nam Cung Lưu Vân, quan trọng nhất không phải là vì hắn có thân phận Thái tử, mà bởi vì năm đó Nam Cung Lưu Vân đã thề trước mặt hắn và  mọi người!

Bất kể tương lại hắn làm sai chuyện gì, Nam Cung Lưu Vân cũng sẽ không giết hắn!

Chính vì như thế, những năm gần đây hắn luôn hành sự tuỳ hứng, cẩu thả, không kiêng nể gì, nhưng Nam Cung Lưu Vân vẫn luôn bàng quan theo dõi, bao dung và nhẫn nại. 

Nhưng hiện tại, hắn vậy mà trực tiếp mở miệng uy hiếp chính mình!

Thân mình Thái tử điện hạ khẽ run rẩy trong nháy mắt... Ánh mắt của hắn đang nhìn Nam Cung Lưu Vân dần chuyển sang người Tô Lạc.

Chính là vì nha đầu thúi này mà Nam Cung Lưu Vân mới thay đổi. 

Lý Dao Dao nói rất đúng, nữ nhân này tuyệt đối không thể lưu lại!

Những người có ý muốn hại Tô Lạc, tuyệt đối không chỉ có mình Thái tử điện hạ.

Lúc này, đất núi xung quanh bỗng dưng rung chuyển! 

“Không tốt! Thời gian đến rồi!” Bắc Thần Ảnh kinh hô một tiếng, nói với Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân hơi nhíu mày, kéo Tô Lạc đi theo ra ngoài.

Lạc nha đầu của hắn tốc độ quá chậm, chỉ có ôm nàng theo bên người, bọn họ mới có thể thoát ra ngoài trong thời gian ngắn. 

Nhưng chính vào lúc này, khói trắng bỗng nhiên tràn ngập khắp mọi nơi khiến tầm nhìn của mọi người trở nên mơ hồ.

Vận may của Tô Lạc vào lúc này dường như đã hết.

Lúc này, một khối đá lớn màu đen từ trên trên rơi xuống, nhắm thẳng đến đầu Tô Lạc. 

“Cẩn thận!” Trong mắt Nam Cung Lưu Vân hiện lên một tia nôn nóng. Hắn trực tiếp ôm Tô Lạc phi thân bay ra xa, lấy chính thân mình che chắn cho nàng, bảo vệ nàng an toàn trong lồng ngực hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.