Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 422: Cửu tử nhất sinh (4)



Khối đá lớn màu đen nện xuống, dùng lại một chút rồi lại lăn đến vị trí mà hai người bọn họ vừa đáp xuống!

Khối đá lớn bỏ qua tất cả những người khác, nhưng dường như có thâm thù đại hận với Tô Lạc, chỉ bám lấy nàng không rời.

Khối đá mang theo sức mạnh nặng nề nghiền nát mọi thứ lăn đến! 

Mà phía sau Nam Cung Lưu Vân lại chỉ có vách tường bóng loáng!

Muốn tránh cũng không thể tránh.

Nam Cung Lưu Vân áp sát vách tường, hai tay vận dụng tất cả khí lực để chống đỡ khối đá. 

Khối đá lớn màu đen tuy rằng nhất thời dừng lại, nhưng nó tựa hồ tức giận rít gào, không ngừng gia tăng thêm lực đạo. Mặt đất ầm ầm rung chuyển, sức mạnh của khối đá đột nhiên được gia tăng mãnh liệt.

Khối đá lúc này tựa như một con ma thú đang phát cuồng, không có lý trí, chỉ muốn hướng đến phía trước, ai cản đường thì người đó phải chết!

Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân tuy rằng bình tĩnh không gợn sóng, nhưng Tô Lạc nhìn thấy trên trán hắn thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, ngưng tụ thành những viên châu lăn xuống. 

Có thể thấy áp lực của Nam Cung Lưu Vân nhất định rất lớn.

“Đi mau!” Nam Cung Lưu Vân chợt quát với Tô Lạc.

Trong lòng Tô Lạc có chút nôn nóng, lại không chịu nghe lời hắn lập tức rời đi. 

Nếu nàng rời đi, Nam Cung Lưu Vân phải làm sao bây giờ? Chỉ cần hắn vừa buông tay, sẽ bị khối đá lớn đang phẫn nộ kia nghiền nát, tính mạng khó giữ.

“Đi! Đi mau!” Mồ hôi trên mặt Nam Cung Lưu Vân không ngừng chảy xuống.

Đôi mắt lấp lánh vĩnh viễn khống chế tất thảy mọi thứ kia lúc này lại vô cùng ngưng trọng. 

Mấy người Bắc Thần Ảnh thấy vậy, cũng nhanh chóng đến hỗ trợ. Nhưng sức lực của bọn họ kém rất xa so với khối đá lớn kia.

Trong lúc Tô Lạc vô kế khả thi, mặt đất lại ầm ầm rung chuyển.

Bỗng nhiên. 

Vách tường phía sau Nam Cung Lưu Vân bỗng biến mất, lực chống đỡ phía sau lưng liền không có.

“Nam Cung!” Tô Lạc vội vã phóng đến sau lưng Nam Cung Lưu Vân, nàng muốn lấy sức mạnh của chính mình làm điểm tựa phía sau lưng cho hắn.

Nhưng Tô Lạc vừa bước tới một bước, Dao Trì tiên tử lại đẩy nàng ra, còn nàng ta thì lại... 

“Tam sư huynh cẩn thận!” Lý Dao Dao bay nhanh đến bên người Nam Cung Lưu Vân, mạnh mẽ ôm lấy hắn, cả người cơ hồ treo trên người Nam Cung Lưu Vân.

Tô Lạc bị đẩy va vào vách tường, đầu óc có chút choáng váng.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên khối đá lớn màu đen phát ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa, trong nháy mắt phát lực, mạnh mẽ đẩy Nam Cung Lưu Vân lùi ra phía sau. 

Trong nháy mắt, Tô Lạc không kịp phản ứng.

Chỉ nghe ầm ầm mấy tiếng, một vách tường mới từ trên đổ xuống, lấp đầy chỗ trống của vách tường cũ.

Nhưng mà, Nam Cung Lưu Vân, Dao Trì tiên tử cùng với khối đá lớn màu đen đã biến mất không còn dấu vết. 

Bức tường kia quá kín kẽ, giống như chưa từng biến mất.

Nhưng Nam Cung Lưu Vân thật sự đã biến mất.

Tô Lạc ngây ngốc mà nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt, nhất thời không phản ứng lại kịp. 

“Trời ạ, đây là...” Nhìn chữ viết bỗng nhiên hiện trên tường, Bắc Thần Ảnh quả thực sợ ngây người. Hắn quay đầu, khiếp sợ nhìn Tô Lạc.

Tô Lạc bị hấp dẫn bởi sự chú ý của hắn, nàng ngước mắt nhìn qua.

Nhưng Bắc Thần Ảnh giống như bị lửa thiêu cháy mông nhảy dựng lên, chạy như bay đến vách tường, tựa hồ như vậy có thể che được chữ viết trên tường. 

Nhưng tốc độ của hắn sao có thể so với tốc độ của tầm mắt?

Khi ánh mắt Tô Lạc chăm chú nhìn chữ viết ở trên tường, cả người cứng đờ, trong mắt hiện lên thần sắc kinh sợ.

“Chuyện này... Không thể nào.” Tô Lạc chậm rãi lắc đầu, nhanh âm vô cùng nhỏ, tựa hồ như đang tự lẩm bẩm. 

Lam Tuyển và Ám Dạ Minh cũng đều đã thấy chữ viết trên tường, sắc mặt hai người hiện vẻ phức tạp, nhất thời không biết nên an ủi Tô Lạc thế nào mới tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.