Hang động bị cây tử đằng và bụi gai che lấp đi, nếu như không quan sát kỹ càng, chắc chắn không nhận ra.
Tô Lạc vén tua dây, làm rộ ra một cửa động chật hẹp chỉ cho phép hai người đi qua.
Tô Lạc châm đuốc, cầm bó đuốc cẩn thận tiến về phía trước.
Lúc này nàng vô cùng mong đợi Tiểu Thần Long sớm tỉnh dậy, đã quen với sự tồn tại của nó, không có nó ở bên cạnh thật sự không tiện.
Dọc theo hang động quanh co đi khoảng hai mươi mét, phía trước đột nhiên trở nên sáng sủa.
Mười khối đất khoảng hai mươi mét vuông, trống rỗng không có gì, nhưng không khí khô ráo, không có mùi lạ.
Có thể tìm được một chốn để che nắng che mưa đã là tốt lắm rồi, Tô Lạc cũng không có tham vọng quá nhiều, nàng thu dọn lại không gian xung quanh mình.
Sau đó bắt đầu kiểm tra không gian của mình.
Nàng nhớ mình đã bỏ vào trong không gian của bản thân một chiếc giường gỗ sưa, cùng với cả bộ chăn màn gối đệm, sau khi kiểm tra quả nhiên là có, Tô Lạc liền trở nên vui vẻ.
Lấy chiếc giường gỗ sưa kê vào sát vách tường, đệm gối đầy đủ mọi thứ.
Tô Lạc vì có liên quan đến kiếp trước, có tính thích ứng rất mạnh với hoàn cảnh, sống ở đâu thật ra không quan trọng, nhưng Nam Cung Lưu Vân hiện giờ bị thương rất nặng, có thể để hắn được thoải mái, Tô Lạc dĩ nhiên cam tâm tình nguyện làm.
Thu dọn một lượt, thấy nơi đây đã có không khí của một ngôi nhà nhỏ, Tô Lạc hài lòng gật đầu, liền đi ra ngoài tìm Nam Cung Lưu Vân.
Nhưng khi nàng ra ngoài, nhưng lại không nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân, liền có chút gấp gáp.
Thế nhưng, còn chưa đợi nàng cất tiếng gọi, Nam Cung Lưu Vân đã bước ra từ phía sau gốc cây, cười nhìn nàng.
“Không nghỉ ngơi thật tốt, lại còn đi loạn khắp nơi.” Tô Lạc rất tự nhiên đưa tay ra dìu hắn, Nam Cung Lưu Vân liền trở lại tình trạng mệt mỏi. Nam Cung Lưu Vân ôm chặt lấy nàng, khập khiễng cùng nàng bước vào trong động.
Tô Lạc không còn gì để nói.
Cái mặt này sao thay đổi nhanh vậy chứ?
Tô Lạc dìu hắn đi vào bên trong, vừa đi vừa tò mò hỏi: “Vừa rồi đi đâu vậy?”
Nam Cung Lưu Vân tức giận nhìn nàng, cuối cùng lại cười: “Tìm thảo dược.”
Tô Lạc nhìn bàn tay trống không của hắn liền biết, chắc chắn không tìm thấy.
Trong khi nói chuyện đã vào bên trong.
Nam Cung Lưu Vân vừa nhìn thấy cách bài trí ấm áp ở bên trong, liền trở nên vui vẻ, ánh mắt lóe lên một tia sáng: “Đây là muốn động phòng hoa chúc sao?”
“Nghĩ bậy bạ gì đó!” Tô Lạc một phát đẩy Nam Cung Lưu Vân xuống chiếc giường mềm mại, nghiêm mặt ra lệnh: “Cởi y phục ra.”
Nam Cung Lưu Vân căng thẳng túm lấy vạt áo, giống như một thiếu nữ bị thổ phỉ đe dọa, thoáng lúng túng ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Ngươi... ngươi muốn làm gì!
Thật là thích diễn trò mà! Làm cứ như nàng là bá vương dùng sức uốn cung ấy.
Tô Lạc bị ép phải đóng vai thổ phỉ đưa hai tay chống nạnh, không nói gì mà nhìn trời: “Trí tưởng tượng có thể phong phú hơn chút không? Còn muốn bôi thuốc hay không?”
“Ừm.” Tô Lạc từ trong không gian lấy ra một chén Thiên linh thủy: “Nói chính xác hơn, là rửa vết thương cho ngươi trước, ngồi yên không được động đậy.”
Nam Cung Lưu Vân ngồi trên đầu giường, ngoan ngoãn để yên cho Tô Lạc giúp hắn cởi áo.
Nhìn thấy vết thương đau lòng đó, Tô Lạc chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, âm mũi ngào ngạt: “Vết thương bị ngâm nước biển nên thối rữa ra rồi, cách tốt nhất là cắt bỏ phần thịt thối này, nếu không sẽ rất khó để lành lại.”
Nam Cung Lưu Vân nhếch mày cười, chậm rãi nói: “Sẽ rất đau đó.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng nếu như Lạc nha đầu đáp ứng với bổn vương một điều kiện, cũng có thể cân nhắc.” Nam Cung Lưu Vân chậm rãi nói.