Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 449: Kẻ thù gặp nhau (1)



“Ngươi rốt cuộc đã đem Dao Dao giấu ở chỗ nào?” Lý Ngạo Thiên hổn hển trách mắng Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân ngạo mạn đứng khoanh tay, nhàn nhạt liếc hắn một cái, rồi ngoảnh mặt đi.

Lý Ngạo Thiên nhất thời tức giận. 

Nhưng Nam Cung Lưu Vân xây dựng thế lực đã lâu, danh tiếng nhiều năm không thể khinh thường được.

Lý Ngạo Thiên thở hổn hển liếc hắn một cái, nhấc chân đi vào bên trong, tìm một lượt xung quanh, lại không thấy vết tích của Lý Dao Dao.

“Nam Cung Lưu Vân! Dao Dao đâu!” Đây là muội muội hắn yêu thương nhất, hắn tuyệt đối không để nàng xảy ra chuyện. 

Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt liếc hắn một cái, “Ngươi hỏi bổn vương, bổn vương hỏi ai?”

“Dao Dao không phải cùng ngươi bị nhốt trong Hoan Hợp Thất sao? Ngươi sao lại không biết?” Lý Ngạo Thiên hổn hển quát to vào mặt Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân chậm rãi nói: “Bổn vương đúng là bị nhốt trong đó, nhưng nàng ấy thì chưa chắc.” 

Trong lòng Lý Ngạo Thiên kinh ngạc.

Không hổ danh là Nam Cung Lưu Vân, nhanh như vậy đã nhìn ra chỗ không thích hợp.

“Mặc kệ như thế nào, ta muốn ngươi đem Dao Dao ra đây!” Lý Ngạo Thiên tức giận hừng hực nói. 

“Lý Ngạo Thiên, lá gan to ra không phải dạng vừa đâu.” Thần sắc Nam Cung Lưu Vân nhàn nhã, khoanh tay mà đứng, mắt phượng híp lại, cười như không cười nhìn Lý Ngạo Thiên.

Tầm mắt hắn nhẹ bay, âm thanh mềm mỏng như bồ công anh bay trong gió, nhè nhàng khoan thai như vậy, lại tràn đầy sát khí.

Lý Ngạo Thiên nhất thời bị sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia kinh sợ. 

Từ nhỏ hắn đã biết Nam Cung Lưu Vân, thiên phú vượt hẳn người thường, nghị lực càng thêm kinh người, cho nên thực lực của hắn vẫn luôn vượt xa mọi người.

Nói thật ra, Lý Ngạo Thiên thật sự đã bị Nam Cung Lưu Vân đánh sợ, cho nên lúc đối mặt với hắn, Lý Ngạo Thiên vẫn không đủ tự tin.

Lúc này Tô Lạc đứng bên cạnh Nam Cung Lưu Vân, trong lòng không ngừng chửi thầm. 

Nam Cung Lưu Vân thật biết diễn kịch.

Rõ ràng lúc này hắn rất yếu, yếu đến mức sắp ngất đi rồi, lại chỉ dựa vào mấy câu nói mà uy hiếp được Lý Ngạo Thiên.

Nam Cung Lưu Vân cười lạnh lùng: “Nếu ngươi nhất định phải tìm Lý Dao Dao, thì về Lý phủ của các ngươi đi, có ở đây cũng tìm không thấy.” 

Lý Ngạo Thiên nghe như vậy, tâm tình tạm thời buông xuống.

Tuy Nam Cung Lưu Vân không có nói xác định, nhưng ý của hắn rất rõ ràng, Dao Dao an toàn.

Lý Ngạo Thiên thở nhẹ nhõm, lúc này lạnh lùng nhìn Tô Lạc: “Xú nha đầu! Đến nạp mạng!” 

Lý Ngạo Thiên hét một tiếng rồi xông lên phía Tô Lạc.

Nam Cung Lưu Vân nhấc chân đứng trước mặt Tô Lạc.

Nếu là người bình thường, khẳng định đã khóc kêu trời kêu đất cầu xin tha thứ, nhưng Tấn Vương điện hạ chúng ta lại làm theo cách trái ngược. 

Chỉ thấy hắn u ám nhìn chằm chằm Lý Ngạo Thiên: “Ngươi muốn chết, bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi, đừng trách bổn vương không niệm giao tình của hai nhà.”

“Nam Cung Lưu Vân, nước đục lần này ngươi đừng nhúng tay!” Lý Ngạo Thiên hung hăng nói với Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt liếc hắn, nhướng mày kiêu ngạo nói: “Vương phi của bổn vương, bổn vương không bảo vệ nàng, còn muốn bảo vệ ai?” 

“Ngươi…” Lý Ngạo Thiên tức giận thờ phì phò, trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, hung ác nói: “Nam Cung Lưu Vân, lần này ngươi khăng khăng muốn nhúng tay vào sao?”

Cho dù việc hắn và Dao Dao không có hy vọng, nhưng làm ca ca của Dao Dao, hắn không muốn trở mặt với Nam Cung Lưu Vân, không muốn trở thành kẻ địch với cao thủ như vậy.

Đánh nhau với hắn, bản thân chỉ nắm phần thua. 

Lý Ngạo Thiên hung hăng liếc Tô Lạc một cái: “Được, lần này nhìn thân phận bề trên của Nam Cung Lưu Vân, để cho ngươi sống thêm vài ngày!”

Bỏ lại những lời này, nháy mắt Lý Ngạo Thiên hóa thành một điểm đen màu trắng, lập tức biến mất trong không khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.